Vừa rồi, Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý trước mặt mình và Độc Cô Tiểu Nghệ nói chuyện không có gì kiêng dè. Điều này cho thấy rằng hắn tin tưởng hai người mình. Nhưng mình lại không chờ hắn đồng ý, đã đem chuyện này tiết lộ cho Linh Mộng. Nếu nói là phản bội thực ra dùng từ hơi nặng, nhưng nghiêm khắc mà nói, nói là phản bội cũng không tính là quá phận.
Dù sao vô luận xuất phát từ lập trường nào, lý do gì, chuyện này thực không có gì thay đổi. Nhưng mình thủy chung vẫn còn xem nhẹ tính cách Quân Khương Lâm sao chứ? Thiếu niên này, tính cách bản thân chính là một loại...tính cách bá đạo "thuận ta thì sống, chống ta thì chết"!
Đột nhiên Tổn Tiểu Mỹ cả người chấn động, bản thân tự nhiên nghĩ đến tám chữ dọa người này.
Quân Khương Lâm, ngươi là loại người này sao?
Linh Mộng công chúa kinh ngạc trợn to mắt: "Quân Khương Lâm chẳng biết từ khi nào trưởng thành vậy, cư nhiên có được khí thế như vậy? Chẳng lẽ... hắn thật sự cùng trước kia bất đồng?"
Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Độc Cô Tiểu Nghệ nảy sinh tình cảm yêu đương với hắn sao chứ?
Linh Mộng công chúa cuối cùng lo lắng, rón ra rón rén bước sát tới trước giường, nhìn Dạ Cô Hàn mặt trắng bệch, nhịn không được trong lòng đau xót, lặng lẽ rơi lệ.
- Tiểu Nghệ! Quân Khương Lâm nhắm mắt lại, toàn lực vận công.
- Chuyện gì?
Độc Cô Tiểu Nghệ tính cách vô tư, vô luận tâm sự cảm xúc gì, đến nhanh đi nhanh, giờ phút này sớm đã lau khô nước mắt, vì mình tự nhiên lên tiếng khóc lớn, cảm thấy ngượng ngùng. Nghe thấy Quân Khương Lâm gọi, nhanh nhảu lên tiếng.
- Ngươi mời Tam thúc lập tức phái người đi Quý Tộc Đường, lấy vài vị thuốc về.
Quân Khương Lâm thuận miệng nói ra tên vài loại dược thảo, nói:
- Càng nhanh càng tốt, ta có việc cần.
Độc Cô Tiểu Nghệ không ngừng gật đầu, nhanh như chớp chạy đi.
Linh Mộng công chúa ở rất gần Quân Khương Lâm. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cùng Quân đại thiếu gia tiếp cận ở khoảng cách gần như thế. Nhìn hắn nhắm mắt vận công, sắc mặt cư nhiên là bộ dáng lạnh lùng không nói nên lời, tâm thần chuyên nhất, càng như là có loại cảm giác siêu nhiên khinh rẻ chúng sinh thiên hạ, không khỏi trong lòng vừa động.
- Sau đó, Quân tam thúc mang theo chúng ta cùng Dạ thúc thúc trọng thương quay về Quân gia, mà Quân tam thiếu một mình một ngựa đi dò la tin tức của ngươi...
- Cái gì? Quân Khương Lâm một mình một ngựa đi dò la tin tức của ta?
Linh Mộng công chúa đột nhiên thất thố lớn tiếng hỏi, đứng vụt dậy, thần tình khiếp sợ. Giờ phút này, chuyện tình nàng đang vắt óc suy nghĩ không ra, tự nhiên giống như là mây đen khắp trời, thình lình bị ánh mặt trời xuyên thủng một lỗ lớn, chốc lát trong lòng sáng tỏ mọi việc.
Hôm nay, thần bí cao thủ trước hết ôm mình lao ra khỏi địa huyệt, cũng chính phi đao của cao thủ thần bí kia bay tới bảo vệ chính mình! Mà mình được ôm ấp trong lòng hắn, che chở. Rất giống, rất phù hợp....vừa rồi ở bên người Khương Lâm, nàng đã cảm nhận được...Chẳng lẽ...nhưng là, điều này sao có thể?
Linh Mộng công chúa hung hăng lắc lắc đầu, tựa hồ muốn gạt đi ý niệm thập phần vô căn cứ này, nhưng trong lòng càng ngày càng khẳng định, hai bóng người, dần dần bắt đầu trùng hợp trong tâm lý mình...Nhớ lại lần trước mình bị ám sát, Quân Khương Lâm cũng ở chỗ đó…Hơn nữa, đột nhiên biến mất không thấy.... chẳng lẽ thật là hắn?
Linh Mộng công chúa tim đập thình thịch muốn nhảy dựng lên. Kinh nghi bất định nhìn Quân Khương Lâm, đột nhiên lần đầu tiên trong lòng toát ra loại cảm giác như vậy, một loại cảm giác…Hắn, kỳ thật rất anh tuấn a...