Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi lần này đáp ứng lời mời của Lý Du Nhiên xuống núi, hôm nay tham gia cuộc tranh đoạt đỉnh cấp huyền đan cũng đã có chuẩn bị. 

Cho dù đối mặt với hai vị thần huyền chí tôn nổi danh sáng ngang cùng sư phụ mình cũng không đổi sắc, thậm chí còn ẩn ẩn bộ dáng nắm chắc vậy, nguyên nhân thì ra đều nằm trên người này! 

Đơn giản chỉ với tốc độ của hắn đã quá là nhanh rồi! Mà ngay cả Quân Khương Lâm trốn ở một bên cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh hắn lóe lên. Tựu hóa thành một đoàn bóng mờ, cũng không thể thấy chính xác thân thể hắn đếu tột cùng là ở chỗ nào. 

Mà ngay trong sát na này. Hơn mười bóng người cơ hồ đồng thời công tới Ưng Bác Không, kình khí như lũ quét bạo phát đến mức cực hạn. Ưng Bác Không thấy vậy sắc mặt biến đổi, quát to một tiếng: "Tới rất tốt!" Thân thể hắn xoạt một tiếng trượt trên không trung, Thương Ưng trên không trung xẹt qua thành một đường vòng cung quỷ dị, đầu tiên là tránh khỏi đòn đánh chính diện của Thạch Trường Tiếu, sau đó hai tay hai chân giống như con quay xoay tròn trên không trung, không ngừng đá ra! 

Không ngờ ngoài bản thân, đối chiến ngoại trừ Thạch Trường Tiếu còn có tất cả các cao thủ nữa! 

Thạch Trường Tiếu giận dữ! 

Mặc dù hắn là người xuất thủ trước, thế nhưng dù sao bản thân cũng là một trong những bát đại chí tôn! Bài danh cũng không dưới Ưng Bác Không, nếu lần này cùng đám người hợp lực vây công Ưng Bác Không, như vậy mặc dù đem Ưng Bác Không đánh chết tại chỗ thế nhưng bên ngoài người ta lại đồn rằng thực lực của hắn không bằng Ưng Bác Không! 

Cái này chính là làm cho danh dự bị tổn hại a! Thạch Trường Tiếu thầm nghĩ nếu làm vậy danh dự bản thân sau vụ này sẽ không còn giữ được mất! 

Lại nói hai đại thần huyền chí tôn trong lúc quyết chiến, sao có thể để đám ruồi bọ nhúng tay vào?

Thạch Trường Tiếu mạnh mẽ lắc đầu rồi hừ một tiếng, thanh âm nặng nề vang vọng khắp không gian, cơn mưa rào giữa bầu trời bởi vì tiếng hừ của hắn mà khẽ chấn động rồi rơi chậm lại, âm ba vô hình nương theo cơn mưa khuếch tán ra xa, đám người đang từ bốn phía công tới đều cảm thấy trái tim mình như bị một chiếc đại trùy gõ lên, mọi người đều cảm giác vi diệu như trái tim mình bị chậm nửa nhịp... 

Thạch Trường Tiếu lại có thể đem đòn tấn công Ưng Bác Không trong nháy mắt thu trở lại. Cứ như bàn tay hắn có buộc dây thừng vậy, nói thu là thu được ngay! Tựa như một chậu nước được hắt ra, đến khi chuẩn bị rơi xuống mặt đất lại đột ngột quay trở lại, thần huyền cao thủ đã không động thì thôi, một khi xuất thủ, sẽ kinh khủng như khai thiên tích địa. Mà Thạch Trường Tiếu lại có thể thu phát tùy tâm như vậy, tu vi của hắn thâm sâu bậc nào! 

Tất cả mọi người đều cảm giác được, thời gian tựa hồ trong nháy mắt này đột nhiên giống như đảo ngược. Loại cảm giác này quỷ dị tới mức cực điểm! 

Chiêu thức điên cuồng của Thạch Trường Tiếu cũng không ngừng lại, một lần nữa mượn dư thế của chiêu thứ nhất, uy thế lại càng lớn hơn, mục tiêu lần này là nhằm vào đám người xung quanh... Tất cả mọi người đều đứng trong phạm vi công kích mãnh liệt của Thạch Trường Tiếu. 

Trong mớ hỗn loạn ngã xuống, có hai bóng người tựa như gió thổi đưa mây, thản nhiên từ phương xa bay tới, đứng ở ngọn một cây đại thụ cách đó bốn năm mươi trượng, lẳng lặng nhìn về phía bên này. 

Quân Khương Lâm đang ẩn thân đột nhiên cảm thấy Hồng Quân Tháp trong đầu rung động, xoay tròn, giống như tâm linh cảm ứng, hắn bỗng quay đầu hướng tới chỗ mưa bụi mịt mờ, trái tim đạp mạnh một cái, thầm nghĩ: rốt cuộc đã tới! Kế hoạch coi như là thành công một nửa rồi, chỉ là không biết có thể hay không... 

Thạch Trường Tiếu giận dữ phát uy, dưới uy lực mạnh mẽ, vô số thân thể giống như đá tú cầu liên tiếp bị ném ra ngoài, ba đại trưởng lão thấy tình thế không ổn, liền quyết định thật nhanh, đầu tiên đồng thời lui về phía sau vài chục trượng, cuối cùng mới đáng tan được công kích của Thạch Trường Tiếu. Mọi người lúc này mới thấy được thực lực của chí tôn cao thủ, trong lòng không khỏi hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau. 

Thế nhưng vị cao thủ thần huyền Phí Mộng Thần lại không có khá như vậy, mục tiêu của hắn vốn là Ưng Bác Không, thế nhưng một chiêu này của Thạch Trường Tiếu lại lập tức ngăn công kích của hắn. Trong nháy mắt đó liền nhận chín chưởng của Thạch Trường Tiếu, cuối cùng do thực lực của hắn kiên cường cho nên chật vật lùi được ra ngoài, cho nên không có bị thương, hắn tự biết khó có thể làm gì được Thạch Trường Tiếu. Chỉ đành thầm chửi trong lòng. 

Nhưng người chịu thiệt thòi nhất lại là vị Lục sư huynh Lý Du Nhiên! 

Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh! 

Khi tất cả mọi người đánh tới, hắn liền nhìn ra cơ hội, tốc độ của hắn có thể còn nhanh hơn cả bốn vị thần huyền cao thủ: Phí Mộng Thần, Phong Tuyết ngân thành ba đại trưởng lão. Lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi có được một vị để tử như vậy quả thực là đáng tự hào. 

Nhưng lỗi của hắn cũng chính là ở chỗ, tốc độ quá nhanh! 

Hắn có thể làm chuyện mà người thường không thể, trong nháy mắt đến trước người Ưng Bác Không, nhưng vừa lúc đó Thạch Trường Tiếu đột nhiên nổi điên, không chỉ đem ba đại trưởng lão bọn người cùng một chỗ bức ra, đồng thời cũng cắt đứt tất cả hậu viên của hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh rốt cuộc không hãm được mà rơi vào phạm vi công kích của Thạch Trường Tiếu! 

Nhưng chuyện không tốt chính là theo một kích của Thạch Trường Tiếu, bốn phía xung quanh Ưng Bác Không đột nhiên hình thành một bức tường chân không! Mà trong đó, hắn chính là mục tiêu chính diện trả thù tốt nhất của Ưng Bác Không một trong những vị bát đại chí tôn, hơn nữa căn bản chính là đơn đấu độc đấu! 

Lúc này trong đầu của hắn tràn ngập cảm giác khiếp sợ tới cực điểm, thế nhưng hai tay vẫn vô ý thức duy trì động tác như trước, linh hoạt chui vào ngực áo của Ưng Bác Không..., thật sự là bi kịch, tốc độ quá nhanh, thật ra cũng không thể coi là một chuyện tốt. 

Vị Lục sư huynh này chính là một ví dụ rất tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK