Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 228

Nghe lời nói không biết xấu hổ này, tên đầu lĩnh thị vệ cứng họng nhìn hắn một hồi, rốt cục mới cúi đầu đáp ứng nói: “Vâng, thiếu gia.” Ngắn ngủi ba chữ, lại cơ hồ nói lắp đến ba lần.

Ở trong hắn lại lòng oán thầm nói: ngài cùng với công chúa nói chuyện yêu đương sao? Da mặt thiếu gia ngươi thật sự rất dầy a! Xem công chúa điện hạ như vậy, chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia cũng có thể đông chết ngươi! Ngược lại chỉ sợ ngươi không muốn cho chúng ta chứng kiến bộ dạng mất mặt mới đúng a. Chúng ta cũng không rỗi hơi, không có hứng thú đi theo ngươi nói mấy chuyện tào lao đó. Chuyện đúng đắn? Lời này mà ngươi cũng dám nói ra. Từ lúc ngươi sinh ra đến giờ, đã làm được vài chuyện đứng đắn đâu!?

Quân Khương Lâm theo Linh Mộng công chúa đi qua, hắn cảm giác được rõ ràng ba người kia đang theo dõi từng bước chân của mình, ba tên sát thủ đứng ở đầu phố đối diện liền lùi lại một bước, đợi cho tới khi hắn đi tới đầu phố, ba người này đã ở một lộ khẩu cách đó hơn mấy chục trượng. Bất quá xem ra con đường này nhất định bọn chúng phải đi qua hoặc là còn nguyên nhân khác, cư nhiên đến bây giờ bọn chúng vẫn không có rời đi.

Mà lúc này, hiển nhiên Dạ Cô Hàn cũng đã cảm giác được có điểm không ổn, khóe miệng cười lạnh, tuy rằng lão không cảm giác được đối phương chính là sát thủ, nhưng từ tinh thần giao động của đối phương xem ra, rõ ràng là cao cấp huyền giả không cần phải hoài nghi. Trong lòng tuy rằng không xem ba người này vào mắt, thế nhưng tay phải vẫn nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, chỉ cần đối phương hơi có dị động, Dạ Cô Hàn trước tiên sẽ đem ba ngươi này toàn bộ giết sạch!

Chuyện liên quan đến an toàn của Linh Mộng công chúa, Dạ Cô Hàn quyết không cho phép mình xuất hiện bất luận sơ xuất gì!

Cường giả cấp thiên huyền tại Thiên Hương thành, chính là có thể đấy đó tung hoành mà không cần cố kỵ.

“Quân Khương Lâm, bổn cung phải báo cho ngươi một việc.” Linh Mộng công chúa rốt cục dừng lại cước bộ.

Bóng lưng của nàng thanh tú đứng ở chỗ rẽ, mày liễu nhíu lại, tựa hồ trong lời nói có pha lẫn ý tứ khó nói.

“Công chúa điện hạ xin cứ nói ra, ta đang chăm chú lắng nghe đây.” Quân Khương Lâm tựa lưng vào tường, co một chân lại, lòng bàn chân hướng lên tường hai tay một cao một thấp, bộ dáng trông rất thản nhiên, hắn nghiêng đầu một cái nhìn Linh Mộng công chúa, trông đúng là kiểu mẫu của đám du thủ du thực.

Dạ Cô Hàn thấy bộ dáng quá quắt của hắn, rất giống một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, không khỏi khinh thường hừ một tiếng, quay đầu đi, không thèm nhìn cái loại bộ dáng khó coi này của hắn. Trong lòng cảm thán Quân Chiến Thiên một đời anh hùng, người kế thừa duy nhất cư nhiên là một kẻ chẳng ra gì như vậy! Thật sự đáng buồn cũng thực đáng tiếc!

Xem ra Quân gia suy tàn là chuyện ván đã đóng thuyền. Đáng tiếc cho một gia đình danh tiếng trung liệt này!

Quân Khương Lâm đồng dạng trong lòng cũng khinh thường hừ một tiếng: đừng xem tiểu tử ngươi là thiên huyền cao thủ, cùng ca ca ta so sánh, ngươi đúng là vẫn còn non a, cư nhiên thiếu cảnh giác đến như vậy. Thiếu gia thoạt nhìn mặc dù có chút giống lưu manh lại có chút giống chó đi tiểu thế này thôi, nhưng cái chân chống sau lưng này…

Cái chân này để trên vách tường, tùy thời có thể xử lý tốt mọi phản ứng có thể xảy ra đó, chỉ cần hơi dùng một chút lực, vô luận chung quanh phía trên hay phía dưới, ta đều đảm bảo bản thân tiến thối tự nhiên.

Hai tay một cao một thấp này, có lợi là ở tình huống nào ta cũng vẫn bảo trì cân bằng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK