Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi chuyện hợp lại khiến sự việc pháp triển theo một chiều hướng khác! 

Quân Khương Lâm ngồi ở bên trong kiệu lắc trái lắc phải. Hắn rất phiền muộn, đối với một kẻ có thói quen dùng chân để đi lại, bây giờ lại ngồi trong một chiếc kiệu cao cấp loại này khiến hắn không được thoải mái. 

Ngồi kiệu mà nói đối với một vị vua sát thủ như hắn mà nói quả thực không tốt. Lúc lên lúc xuống, ngã trái nghiêng phải quả thực đã làm khó cho đám người cổ đại rồi, thế nhưng ngồi trên một cỗ kiệu lại là đặc trưng cho thân phận của người này! Tựa hồ hết thảy quan văn, bất luận là trung thần hay gian thần, thanh đạm hay xa hoa mỗi khi ra ngoài hầu như đều dùng tới kiệu, thứ này dường như được coi như là thỏa mãn một chút hư danh vậy! Ta kháo, vạn nhất nếu Quân đại thiếu gia bị bệnh tim hay là cao huyết áp vậy ngồi kiệu đúng bằng với việc được đưa thẳng tới Diêm La điện làm khách rồi. 

Hắn cố nén lại thầm cầu nguyện có thể mau chóng trở lại Quân phủ, thế nhưng tốc độ của cỗ kiệu này thật đúng là chậm như rùa lại còn lắc lư cả buổi, vậy mà vẫn chưa tới, Quân đại thiểu gia rốt cục nhịn không được phải hạ lệnh dừng kiệu lại để hít thở không khí trong lành, đột nhiên "vút" Một tiếng, một vật gì đó màu trắng bay vút vào trong cỗ kiệu, hưng phấn mà kêu ô ô ô, cái đầu nhỏ mềm mại rúc lên ngực hắn, Quân Khương Lâm tay mắt lanh lẹ nhấc tay lên nắm lấy cái cổ nó xách lên để trước mặt mình, vừa nhìn liền biết đây không phải là ấu tế "Cao giai huyền thú" Thiết Dực Báo của Độc Cô Tiểu Nghệ sao? 

Nhìn thân thể nho nhỏ trên tay, Quân Khương Lâm có chút không nói lên lời. Hoa văn trên người nó sao đã biến thành trưởng thành rồi vậy, tốc độ phát triển thật là nhanh nha! Lúc trước thật quá coi nhẹ con vật nho nhỏ này rồi, quả nhiên không hổ là cao giai huyền thú! 

Báo nhỏ bị hắn xách gáy nhấc lên, nhất thời tứ chi vô pháp nhúc nhích, trong miệng ô ô kêu, một đôi con mắt to long lanh nghi hoặc nhìn Quân Khương Lâm, dường như có ý nói hoàn toàn không hiểu tên nhân loài này vì sao mỗi lần gặp nó lại thô lỗ như vậy? 

Vừa thấy nó, trong nháy mắt Quân Khương Lâm liên tưởng đến Độc Cô Tiểu Nghệ phỏng chừng ở ngay phụ cận cách đây không xa, bằng không tiểu gia hỏa này sao có thể ngửi thấy mùi của mình mà chạy tới đây? 

Vươn đầu ngón tay ra chấm nhè nhẹ lên cái mũi nhỏ bé mềm mại của báo nhỏ, Quân Khương Lâm hung ác búng nhẹ vài cái, nhỏ giọng nói: "Ta van ngài a, ngài không phải là muốn theo ta đó chứ, nến như ngài theo ta nữa, chủ nhân hung thần của ngài sẽ tìm đến ta gây phiền phức đó, sau đó cả nhà nàng sẽ tìm đến ta gây phiền, hiểu không? Xin mời ngài đi cho, ta van ngài đó!" Vốn hắn định hù dọa đuổi báo nhỏ đi, thế nhưng không biết tại sao giọng nói lại biến thành năn nỉ? 

Báo nhỏ tuy là cao giai huyền thú thế nhưng lại không quá thông minh, đối với lời nói của Quân Khương Lâm nó không lý giải được, cảm thấy trong lời nói của hắn rất hỗn loạn, nó lúc lắc đầu nhìn Quân đại thiểu gia, rồi khẽ uốn lưng một cái thoát khỏi bàn tay của Quân Khương Lâm. Vui mừng kêu ô ô hai tiếng, Quân đại thiểu gia vừa nhìn liền mừng thầm, cuối cùng mày cũng chịu đi rồi hả? 

Không ngờ tiểu gia hỏa này lại vù một tiếng chui vào trong ngực hắn tham lam hít hà từng ngụm từng ngụm khí tức trên người hắn, cái đầu nhỏ còn dùng sức dũi dũi, rồi gối lên lồ ng ngực của hắn, cái miệng nhỏ nhắn béo mập hồng nhuận mở ra, khẽ ngáp một cái, đôi mắt đẹp chậm rãi khép lại, cư nhiên đã ngủ rồi... 

… 

Nguyên lai không phải nó có ý định bỏ đi mà là ở trên tay không có thoải mái bằng ở trên ngực. Lời này nói như thế nào đây, lão tử là một đại nam nhân, ngực có cái gì thoải mái mà gối đầu! Lại phiền chết ta rồi! 

"Tiểu Bạch Bạch. Ngươi đi nơi nào rồi Tiểu Bạch Bạch? Tiểu Bạch Bạch." Ánh nắng cuối cùng của ban ngày đã buông xuống, từ trong không khí truyền đến một thanh âm thanh thúy đầy vẻ lo lắng, lại có vẻ như muốn khóc. Độc Cô Tiểu Nghệ luôn đem tiểu gia hỏa này coi như bảo bối, hôm nay tự nhiên không thấy nó đâu, tự nhiên là tâm thần đại loạn rồi. 

Quân Khương Lâm thở dài, cái gì gọi là duyên phận, đây không phải là duyên phận trong truyền thuyết sao, chỉ bất quá lại là nghiệt duyên mới đau, cho dù là không gặp được người, nhưng gặp con báo nhỏ này cũng giống như vậy a. 

Một thanh âm lạnh lùng từ đằng trước cỗ kiệu vang lên: "Người ở bên trong, mời đi ra cho." Trong thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt này còn mang theo một cỗ cô độc chán ghét nhân thế, chính là thanh âm của Dạ Cô Hàn. 

Với thị lực của một cao thủ thiên huyền như lão, tự nhiên vẫn nhìn ra được tốc độ như thiểm điện của báo nhỏ chạy vào trong cỗ kiệu của Quân Khương Lâm, tuy rằng không biết vì sao con thú nhỏ này hành động như vậy, thế nhưng nó đã chạy vào cỗ kiệu là chính xác không thể nghi ngờ. 

Một lát sau thanh âm lười biếng của Quân Khương Lâm bất đắc dĩ truyền ra: "Ta nói nha, ở Thiên Hương thành này có tới mấy trăm vạn người, vì sao bản thiếu gia mỗi lần ra ngoài đều gặp các ngươi vậy? Đến tột cùng chúng ta là có duyên hay là oan gia ngõ hẹp đây?" 

Hắn vừa nói xong, nhất thời bên ngoài có hai thanh âm đồng thời vang lên: "Quân Khương Lâm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK