Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như trong này, một dải lụa còn đang phiêu tán mùi hương trong gió…Tuy rằng nó nhạt đến mức khó có thể ngửi được, nhưng với cái mũi của Quân đại sát thủ này sau khi được Hồng Quân Tháp cường hóa mà nói, cho dù có nhạt đi một chút nữa, cũng vẫn có thể ngửi được. 

Ừm, quả thật là hương vị rất quen thuộc, còn có một tiếng "Bỏ đi" kia, cũng là âm thanh rất thú vị, mấy cái này đã là rất đủ rồi! Quân Lâm Quân có chút đáng khinh cười cười. 

Thời điểm Quân Lâm Quân về nhà, Quân lão gia tử đang đứng chờ tại đại sảnh, cặp mắt ở trên người cháu trai mình nhìn tới nhìn lui, phát hiện không có việc gì, mới cau mày khiển trách: 

- Người chừng nào mới có thể làm ta yên tâm! Còn không mau đi thay quần áo. 

Quân Lâm Quân khúm núm, nhanh như chớp rời đi. 

Kỳ thật Quân Tam thiếu trong lòng cũng có chút oán thầm, gia gia à, lần này ý đồ của bọn sát thủ lại không có vẻ gì quan hệ đến cháu mà, căn nguyên của nó thật sự là do việc làm của ngài lúc trước dẫn đến, chẳng qua việc này cũng không phải một hai câu là nói rõ được, cháu trở lại rồi tính! 

Đợi khi thay xong quần áo đi tới tiền thính, rượu và thức ăn đã liên tiếp bắt đầu bê lên. Quân Vô Ý vẫn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trên đùi lót một tấm thảm mỏng, tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không cười) nhìn Quân Lâm Quân, thấp giọng nói: 

- Không biết là cao thủ nào, có thể giết người lưu loát như vậy? Lâm Quân à, Tam thúc ta thực sự rất tò mò a. Lai lịch vị cao thủ thần bí kia, cháu nói xem Tam thúc có biết hắn hay không! 

- Ách…Tam thúc, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, người tài ba dị sĩ nhiều vô kể, cái này… 

Quân Lâm Quân cợt nhả. 

- Dừng! Ta không thảo luận cái này với cháu. 

Quân Vô Ý trừng mắt, ngắt lời ba hoa của hắn: 

- Lần này những người đó, trong lòng cháu có nắm rõ không? 

- Quả thật có chút phương hướng rồi, nên có tầm ba phần nắm chắc. 

Quân Lâm Quân nháy mắt. 

- Cần thúc phái người giúp không? 

Quân Vô Ý thần sắc lập tức lạnh lùng. Những tên này cư nhiên dám ám sát Quân Lâm Quân, đã khiến cho Quân tam gia nổi lên sát khí k hủng bố. 

- Thời cơ chưa đến thúc à! 

Quân Lâm Quân cười hắc hắc: 

- Bọn họ tạo đồ vật cho cháu còn chưa đưa tới, chờ nó tới rồi xử lý cũng không muộn. Hiện tại không nên đả thảo kinh xà. 

- Cháu nói là…"Phê thủ nỗ" theo lời cháu nói lúc trước? 

Quân Vô Ý nhãn tình sáng lên. 

- Tam thúc thực là nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế bên trong, quyết thắng ngoài ngàn dặm… 

Quân Lâm Quân vỗ mông ngựa một trận. Quân Vô Ý dở khóc dở cười. 

- Người Quản gia đâu ạ? 

Quân Lâm Quân tò mò hỏi: 

- Hôm nay không phải vì bọn họ tẩy trần sao, sao lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu cả? 

- Bọn họ giờ này đang ở trong tiểu viện của đại tẩu cháu, Thanh Hàn nàng giống như đang cáu kỉnh. 

Quân Vô Ý hàm súc cười: 

- Dù sao cũng là việc nhà của Quản gia, chúng ta chờ một chút cũng không sao. 

Lúc hắn nói xong câu cuối cùng, Quân Lâm Quân đã quay đầu lại, ngoài cửa trong làn mưa gió đầy trời, mấy cái bóng người chậm rãi đi tới. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đúng là đoàn người Quản gia! 

Quản gia lần này đi đến dự tiệc tổng cộng có năm người, đại tẩu Quản Thanh Hàn mặt lạnh như băng, đi ở cuối cùng, mà vị đi đầu tiên, là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt gầy, dáng người sương dài, quần áo thanh bào, nhẹ nhàng đi tới, dù mưa to đầy trời nhưng cũng giống như không hề chạm tới hắn một chút nào. Đúng là Quản gia đương đại gia chủ Quản Đông Lưu, cũng là cha của Quản Thanh Hàn. 

Phía sau lưng hắn, là một lão đầu dáng khôi ngô dị thường, râu tóc hoa râm, cũng lưng hùm vai gấu, mắt báo, giống như nửa cái tháp sắt, song nhãn khép mở thần quang lóe ra bốn phía, đi đường mạnh mẽ sinh uy, đúng là Quản gia đệ nhất cao thủ Quản Như Sơn. 

Phía sau Quản Như Sơn là hai thiếu niên, thân thể như ngọc, mặt ngọc môi đỏ, anh tuấn tiêu sái, thần thái phiêu dật, chính là một anh một em của Quản Thanh Hàn, Đại công tử Quản Thanh Ba và Nhị công tử Quản Thanh Nguyệt. 

Nhìn xem người ta sinh con thế kia, đại tẩu phong thái yểu điệu, thanh lệ động lòng người, mà một huynh một đệ kia cũng là mỹ thiếu niên nho nhã phong lưu. Đây đúng là gen di truyền của Quản gia, thật đúng là không tồi đi. Quân Lâm Quân ác ý nghĩ tới: "Hai tên này không biết có phải gay không?" 

- Quản huynh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK