Độc Cô Tiểu Nghệ vội vàng đứng dậy, chạy nhanh hai bước, đi tới thính môn (cửa ra vào), đưa mắt trông theo, chỉ thấy người kia cưỡi trên một con ngựa cao lớn, đúng lúc đang rẽ qua ngã tư. Trong đôi mắt phượng tràn đầy mơ ước, vẻ mê say, giống như nằm mộng nhìn con đường trống trơn, trên mặt hoàn toàn là nụ cười vui vẻ mơ mộng, mang theo vẻ ửng hồng nhàn nhạt, động lòng người khó mà tả hết.
- Tên xấu xa, hừ! Vừa rồi lại véo má ta, ta thế nào lại không để ý nhỉ. Ta...hắn, bổn cô nương, bổn tiểu tỷ, hừ, ngày mai nhất định tìm hắn tính sổ! Nhất định phải hung hăng đá mông hắn mấy cái!
Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng đầy khoan khoái, cố gắng muốn biểu hiện ra một bộ dáng tức giận, nhưng đôi mắt kia, thế nào cũng không thể khống chế được, giống như nguyệt nha nhi ("trăng non, trăng lưỡi liềm", nhưng để" nguyệt nha nhi" nghe văn hơn ^^) giống nhau cong vút lên, để lộ ra chủ nhân nàng vừa xấu hổ vừa vui mừng, trong lòng chân chính mang theo sự thỏa mãn.
Quân Khương Lâm một mình một ngựa, khoan thai về nhà, chỉ cảm thấy trong lòng mình có sự sung sướng nói không nên lời. Hắn tuy là sống hai kiếp tới nay nhưng cũng chưa từng trải qua một phần sung sướng, trong đại não thậm chí còn có chút cảm thấy choáng váng cùng vui vẻ, rõ ràng không hề uống rượu, nhưng mà lại cảm thấy có một loại say rượu nho nhỏ, rõ ràng không có nghe được chuyện cười hay nào, cũng không muốn cười, nhưng khóe miệng hết lần này tới lần khác hiện lên một đạo ôn nhu.
Chết tiệt! Chẳng nhẽ ta đã trúng độc của nha đầu kia rôi?
Tình như rượu ngon, cả đời chỉ cần uống một lần thôi, vĩnh viễn cũng sẽ không có giải dược!
Thật sự là nhức đầu a, ở cái thế giới này, vóc người như thế này mặc dù đã xem như chăm sóc tốt lắm, nhưng sinh lý tuổi tác có vẻ như vừa mới mười sáu tuổi thôi, ở kiếp trước còn phải xếp loại vị thành niên, chẳng phải là con nít hay sao? Có lẽ tối đa không quá mấy đứa con nít mười mấy tuổi, ân, dường như nha đầu kia cũng không quá lớn đến như vậy, có lẽ còn muốn nhỏ hơn một chút nữa!
Cái này thuần túy là yêu sớm a!
Chết người a, yêu sớm là không tốt nha! Đây chẳng phải là trường hợp đặc biệt thầy trò luyến ái sao?
Quân đại thiếu liên tục hồ tư loạn tưởng không ngừng, trên đường mặt mày hớn hở, vó ngựa gấp gáp, tiếng móng lộp cộp, giống như đại tướng quân đắc thắng trở về, đến cả tiếng vó ngựa dưới chân mà hắn cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe, âm thanh có vần có điệu như bài thơ….
Nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, Quân Khương Lâm bước lên bậc thềm cửa nhà mình mà mặt mày hớn hở, cho đến khi một thanh âm bỗng nhiên vang đến, mới cắt đứt được sự nghiêng ngả trong lòng hắn, tưởng chừng như đã sắp đến đêm động phòng hoa chúc rồi.
Rõ ràng vừa mới nghĩ yêu sớm không tốt, bây giờ lại nghĩ tới chuyện động phòng!
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã trở về rồi, lão phu hôm nay mới lĩnh ngộ ra được mấy chiêu, tiểu tử ngươi mau tới đây xem này!
Ưng Bác Không dùng một loại kích động có lẽ gần như là thanh âm dâng hiến bảo vật, nhảy ra rồi vọt tới. Đã nghiên cứu hơn vài ngày, rốt cục tự mình dung hợp quán thông xong nhất thức, Ưng Bác Không rất kích động.
Trong mắt Quân đại thiếu đang tràn đầy hoa dung nguyệt mạo, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một người lớn tuổi phiêu phiêu, cũng là bày ra một bộ mặt hung thần ác sát, lãnh đạm như băng. Sự tương phản này thật sự quá lớn! Cực kỳ lớn!
Quân đại thiếu cau mày, không vui nhìn vị Ưng đại chí tôn đã quấy rầy giấc mơ của mình này, trong lòng có một loại kích động điên cuồng muốn đá một cước, mặc dù là rất muốn kích động thử xem, nhưng mà vẫn còn cứng rắn miễn cưỡng nhịn xuống được, thằng cha này tạm thời còn không thể trêu vào!
- Không rảnh! Phiền lắm, đừng làm phiền ta lúc này!
Quân đại thiếu cau mày, mặt đen lên, một bước đi vào trong phòng mình, oanh một tiếng đóng cửa phòng lại, thiếu chút nữa đem mũi của Ưng chí tôn đang theo sau gót kẹp tại giữa khe cửa.
- Đây là chuyện gì thế? Rõ ràng nhìn thấy hắn là vẻ mặt tươi cười, một bộ dáng vui vẻ ngây ngất trở về, tại sao lão phu vừa lên tiếng nói chuyện, hắn lập tức liền biến thành như vậy rồi, mỗ mỗ không đau cữu cữu không thương (bà ngoại không đau, cậu không thương, ý nói là ai cũng ghét bỏ) quả thực là tính cách khốn kiếp mà!
Ưng Bác Không gãi gãi da đầu, không hiểu chút nào.
Hôm nay vốn chỉ là một cái ngày rất bình thường, nhưng bởi vì một phần thiếp mời, trở nên không hề bình thường nữa!
Hôm nay cả Thiên Hương thành vô cùng náo loạn!
Phàm là người có chút thân phận hoặc có chút của cải, đều đang thảo luận, cái Quý Tộc Đường này, rốt cuộc là cái chỗ quái gì? Lại dám cuồng vọng như thế?
Một phần thiếp mời dát vàng, mặt trên có một đóa hoa mai màu vàng nở bừng, vậy mà thuần là hoàng kim hòa tan vẽ thành, mỗi một phiến cánh hoa, đều là giống như thật, ngay cả nhụy hoa cũng là từng nhánh rõ ràng có thể thấy được!
Chỉ riêng là một phần thiếp mời này, thậm chí chỉ tính một cái phong bì, cũng đã là một kiện tác phẩm nghệ thuật giá trị không thấp rồi!
Bên trong còn như thế nào nữa?
Mở ra trang bìa, đầu tiên chiếu nhập vào tầm mắt chính là hai hàng chữ lớn khảm bằng vàng không khác gì phong bì bên ngoài, thượng liên viết: Lạo đảo cùng toan thỉnh tẩu biệt lộ (Nghèo nàn khó khăn không nên bước!), hạ liên phối: Thân giới bách vạn mạc nhập thử môn! (Tiền dưới trăm vạn không nên vào!)
Tiếp tục mở ra một tờ, cũng là một tổ chữ triện khảm bằng vàng, quả nhiên muôn hình vạn trạng:
Đàm tiếu giai hồng nho, vãng lai vô bạch đinh! (Nơi học giả nói chuyện, dân thường không nên vào!)