Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu Nhị hoàng tử đã nói Quân Khương Lâm ta say, thì hẳn là ta say rồi vậy. Ha ha, một giọt rượu cũng chưa li3m qua mà ta đã say rồi, ha ha ha… buồn cười thay, buồn cười thay! 

Cười "ha ha" hai tiếng, thuận tay quơ một cái, ly rượu "ba" một tiếng rớt xuống bên cạnh Nguyệt Nhi cô nương. Âm thanh sắc bén làm cho mọi người đều quay qua, nhíu mày xem chuyện gì. 

Quân Khương Lâm dùng ngón tay chỉ vào Nguyệt Nhi cô nương, hậm hực nói: 

- Tiểu tiện nhân, hôm nay có Nhị điện hạ ở đây, nể mặt điện hạ, bổn thiếu gia tạm thời bỏ qua cho ngươi! Bất quá, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ngươi thanh toán món nợ này! Hừ hừ. 

Vừa nói vừa như vô ý dùng ngón tay mơn trớn khố quần mình, cực kì xấu xa! 

Quay ngoắt người, cười gian ác đi đến gần Thành Đức Thao, chậm rãi giơ tay ra, tát hắn hai cái bạt tai. "Ba ba" hai tiếng thật vang. Quân Khương Lâm cười mị mị nói: 

- Ngươi có phải muốn giết ta lắm hay không? Chắc là muốn lắm? Ha ha ha, Thành Đức Thao, rút kiếm nửa đường không giết người được đâu. Ngươi, mai rày phải ngoan một chút nha, biết không hả? 

Quay đầu lại, cười haha một cách giả tạo, phẩy phẩy tay, lại giống như phủi phủi bụi, xoay người vểnh mông nghênh ngang đi. 

Tại buổi tiệc của Hoàng tử, quậy tưng một hồi, đã chiếm tiện nghi của người ta lại còn đánh người. Hoàng tử ra mặt can thiệp, vẫn dám đương trường ra lời đe dọa báo thù, mạnh tay đánh diễn viên chính, lớn tiếng mắng Thành Đức Thao, nói lời nhục mạ, dùng từ ngữ thô bỉ. Quân Khương Lâm hôm nay có thể nói là kiêu ngạo tới cực điểm, quả nhiên không phụ "tiếng lành đồn xa": Thiên Hương Đệ Nhất Hoàn Khố! 

Đi xuống lầu, Quân Khương Lâm chui ngay vào kiệu. Làm người khác kinh ngạc chính là, bên trong kiệu không ngờ lại giấu hai hắc y nhân. Quân Khương Lâm thấp giọng nói gấp: 

- Sau khi ta rời khỏi đây, các ngươi phải để ý cho kỹ bất kỳ động tĩnh gì của Nghê Thường Các. Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, hai người các ngươi một người phụ trách coi chừng bồ câu đưa tin trên không, người kia chú ý những kẻ ra vào bên trong. Tuyệt đối không được phép xao nhãng! 

Hai gã nhất tề gật đầu. 

Cái kiệu lắc lư một chút, Quân đại công tử cho lệnh hồi phủ. Bữa nay ra ngoài, tuy không có thu hoạch cụ thể gì, nhưng cũng có thể nói là "chiến quả huy hoàng", vừa cắn Nhị hoàng tử một phát, hả giận, vừa vũ nhục cái vị Nguyệt Nhi cô nương kia thiệt đã. 

Tuyệt đối không uổng chuyến đi! 

Quân Khương Lâm biết rõ Nguyệt Nhi cô nương tuy đang ngụ tạm tại Nghê Thường Các, nhưng quyết không phải là người đẹp thanh lâu gì sất, lại càng không phải là kỹ nữ, nhưng những lời Quân Khương Lâm nói ban nãy, chỉ sợ ngay cả kẻ tự nhận là làm gái lầu xanh cũng chịu không nổi, càng hà huống chi một huyền khí cao thủ giả trang? Càng không phải nói, kẻ giả trang lại là một hoàng hoa khuê nữ! 

Bởi vậy Quân Khương Lâm có thể chắc mười mươi cái vị Nguyệt Nhi cô nương này nhất định sẽ có động tác nào đó. Quân Khương Lâm kỳ vọng chính là điểm này. 

Một điểm lợi thế chính là, Quân Khương Lâm đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Nguyệt Nhi cô nương và Lưu đại nhân, tự nhiên đã nhận ra thân phận của kẻ địch này. Nhưng Nguyệt Nhi lại không biết, Quân Khương Lâm đã "khóa cố định" nàng rồi! Bởi thế mới phải chịu vũ nhục nhường ấy. Chỉ cần nàng ta vẫn còn là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải một cục đá thì nhất định sẽ muốn báo thù! 

Thu hoạch thứ ba chính là, mượn việc vũ nhục Nguyệt Nhi cô nương mà đã có thể chôn ngầm căn nguyên chia rẽ giữa Nguyệt Nhi cô nương và Nhị hoàng tử. 

Nhị hoàng tử làm người hay lưỡng lự không quyết đoán, lại còn thiếu chí lớn, nghĩ thật điều này đúng là điểm mà Nguyệt Nhi cô nương thất vọng nhất về hắn. Nếu như ngay cả nữ nhân mà bản thân muốn đeo đuổi cũng không thể bảo hộ được thì còn làm đàn ông cái giống gì! Đặc biệt là gã đàn ông này rõ ràng có lực lượng để bảo hộ nàng nhưng lại không ra tay, càng khiến người ta chán ngán. 

Nếu như Quân Khương Lâm cùng Nhị hoàng tử đổi chỗ thì nhất định sẽ rống lớn: "Đây là nữ nhân của ta!", việc đầu tiên là xác định chủ quyền. Nhưng Nhị hoàng tử lại không dám, tối thiểu không có vỗ ngực giữa thanh thiên bạch nhật lên tiếng. Đây chính là điểm mà Quân Khương Lâm khinh thường hắn, phú quý vinh hoa, vương tước địa vị, có thật quan trọng đến thế không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK