- Khó đây!
Quân Khương Lâm lắc đầu, chau mày, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Ý:
- Phi thường khó! Hơn nữa muốn cứu hắn chi phí...... chỉ sợ sẽ rất lớn, rất rất lớn!
Quay đầu hướng về Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ quát một tiếng:
- Hai người các ngươi lo lắng, hãi hùng chưa đủ sao? Mau qua bên kia nghỉ ngơi đi!
Hắn nói bên kia, tự nhiên là tiểu viện của Quản Thanh Hàn.
Quân Vô Ý nghe thấy hiểu ý, ra mặt khuyên giải:
- Tiểu Nghệ chất nữ, Tiểu Mỹ chất nữ, các ngươi đi tìm tỷ tỷ Thanh Hàn chơi đi, nơi này có chúng ta, yên tâm, không có việc gì đâu. Nhà các cháu, ta cũng đã phái người đi thông tri, một lúc nữa sẽ có người đến đón các cháu trở về. Tiểu Dạ mặc dù là trưởng bối của các cháu, thủy chung vẫn là nam tử, các cháu ở trong này, Khương Lâm sẽ khó lòng cứu chữa.
Độc Cô Tiểu Nghệ trề môi không vui, Quân Tam gia nói tuy hợp tình hợp lý, nhưng tiểu nha đầu lại nghĩ rằng mình bị coi là ngoại nhân, lắc lắc eo nhỏ cương quyết không chịu đi, lại bị Tôn Tiểu Mỹ liên tiếp khuyên giải, lôi kéo đi ra ngoài. Tôn đại tiểu thư nhạy bén thế nào, sớm phát hiện chú cháu nhà này chỉ sợ có cái bí mật gì muốn nói, hai người mình ở đây không có thuận tiện.
- Công chúa, không tìm được sao?
Quân Vô Ý khẽ cười:
- Nếu là không tìm được, tiểu tử ngươi còn trở về? Ta còn không biết rõ tiểu tử ngươi sao, hoặc là không nhận lời, một khi đã nhận lời nhất định sẽ làm được!
- Thúc đã biết rồi, còn nói ra làm gì!
Quân Khương Lâm tiếp tục hướng cơ thể Dạ Cô Hàn đưa linh khí vào. Mặt khác chậm rãi uốn nắn xương cốt, bất đắc dĩ thở dài:
- Tam thúc, việc ngày hôm nay, Linh Mộng công chúa tuy rằng chán ghét ta nhưng là do ta trước kia không tốt, cũng không trách được người ta. Dạ Cô Hàn lạnh lùng cao ngạo, coi như là một nhân tài, một hảo hán tử!
Giọng nói Quân Vô Ý trang nghiêm vang lên.
- Tổ huấn gì ạ?
Quân Khương Lâm có chút tò mò hỏi.
- Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi ***!
(Biên: nguyên văn nhá. Chắc là *** bị kiểm duyệt nên không viết được hết ra.)
Quân Vô Ý chậm rãi mở miệng nói ra mười sáu chữ này.