Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là ngươi không có ý định để cho bọn họ ra tay, vậy ngươi cần gì phải tận lực nhắc tới chuyện này trước mặt bọn họ? Bây giờ người ta muốn di, ngươi lại đề cập đến chỗ lợi hại, lại còn nói rõ việc uy hiếp đến bản thân ngươi, sau đó lại còn giả bộ đổi giọng nói không muốn người ta đi... 

Cho dù ngươi hết sức ngăn cản, từ chối tất cả, thành công ngăn cản thì đó cũng chỉ là bọn hắn biểu hiện ra ngoài mặt. Trong lòng bọn hắn nhất định đối với ngươi vô cùng cảm động, sẽ vụng trộm mà đi. Phần tâm cơ này của ngươi quả nhiên rất cao minh, trước kia ta đã khinh thường tiểu tử này rồi. 

Rõ ràng muốn biến người ta thành pháo hôi cho mình nhưng lại khiến cho người ta cảm động, tự mình nói muốn đi. Làm cho bọn hắn cảm thấy như đang thiếu nợ ngươi, cảm thấy ngươi thật là vĩ đại… 

Quả thực tê dại cả da đầu, giả bộ cũng không đến mức như thế này chứ! 

Quả nhiên! 

- Làm sao có thể như vậy! 

Bên trên ba người đồng thanh kêu lên: 

- Chúng ta có thể nào nhìn thấy tiểu sư đệ cả nhà lâm vào cảnh nguy hiểm mà ngồi yên không để ý đến, vậy chúng ta là người ngoài sao? Việc đó nói sau, nếu bây giờ Lý gia chiếm được đám thủ nỏ kia, chúng ta cũng có thể an tâm một chút. Việc này không cần nhắc lại nữa, cứ quyết định như vậy! Đến lúc đó, ba người chúng ta ra tay, nhất định giúp Lý sư đệ đem Huyền thú nỏ đoạt lại, hoàn chỉnh giao đến tận tay sư đệ! Nếu tiểu sư đệ vẫn còn lo lắng, ngươi phái thêm thủ hạ đến viện trợ cho chúng ta là được! 

- Đại sư huynh...Nhị sư huynh...Tam sư tỷ... 

Lý Du Nhiên giống như cảm động nói không ra lời, nhưng thái độ tựa hồ càng ngày càng kiên quyết: 

- Nhưng là, tiểu đệ như thế nào có thể yên tâm đáp ứng a!…Tiểu đệ ta thật sự là thấy hổ thẹn trong lòng...Thật sự là lương tâm bất an... 

- Nam tử hán đại trượng phu, sao lại cứ như đàn bà vậy? Sự quyết đoán, dứt khoát ngày thường của ngươi chạy đi đâu mất rồi? 

Thanh âm vang lên là của một nữ nhân, xem ra chính là Tam sư tỷ của hắn: 

- Lý sư đệ! Ngươi không cho chúng ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn đứng nhìn Lý gia từng bước tiến vào hiểm cảnh sao? 

- Sư môn ân trọng, tiểu đệ ta thà rằng nhìn nhà mình lâm vào nguy cơ, cũng tuyệt đối không đồng ý để cho các vị sư huynh sư tỷ một lần nữa phải đi gánh chịu nguy hiểm lớn này! 

Nghe được những lời của sư tỷ, Lý Du Nhiên cắn chặt răng nói chư chém đinh chặt sắt. 

- Nói hươu nói vượn! 

Ba người giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn, lòng đầy căm phẫn. 

Vẫn là Lệ Kiếm Hồng mở miệng trước: 

Con người mà không có trí tuệ, thật đáng thương! 

- Đa tạ sư huynh sư tỷ! Theo tình báo của ta, đám thủ nỏ kia hẳn là sau mười ba ngày nữa sẽ đến kinh thành. Đến lúc đó, chúng ta sẽ theo kế hoạch triển khai hành động! 

Phỏng chừng trên kia Lý Du Nhiên đang cúi đầu thật sâu. Sau đó ba người lập tức bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động cụ thể. 

Quân Khương Lâm nghe một hồi đã hiểu rõ ràng, cũng không còn hứng thú ở lại nghe Lý Du Nhiên đùa bỡn mấy kẻ ngu ngốc, bởi vì tự nhiên lúc này hắn lại nảy ra một ý định mới... 

Đương nhiên đó là chuyện sau này. 

Hiện tại, chính là thời gian dành để giết người. Quân đại sát thủ chưa bao giờ quên ý định ban đầu của mình khi tới đây. Ngay cả nghe được tin tức trọng yếu như vậy cũng không thể ảnh hướng đến quyết tâm giết người của Quân Khương Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK