Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Tuyết Đồng cấp tốc hô một tiếng, lòng lại cố gắng nghĩ đối sách, làm thế nào mới có thể mời Lục trưởng lão rời khỏi Quân gia. Vừa rồi lục trưởng lão xuất thủ quá nhanh, ngoài ý liệu của Mộ Tuyết Đồng. Giờ phút này một câu hạ thủ lưu tình mới được nói ra. 

- Lục trưởng lão, xin hỏi ngài đây là ý tứ gì? 

Quân Vô Ý lông mày dựng đứng, lạnh lùng hỏi. Tuy rằng trước mặt là Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, nhưng hắn không ngờ ngay trước mặt mình mà làm đứa cháu duy nhất của mình bị trọng thương, Quân Vô ý quyết không thể tha thứ: 

- Xuất thủ với một tiểu bối, chẳng lẽ đây chính là uy phong của Tiêu gia- Phong Tuyết Ngân Thành- Thần Huyền cao thủ- tiếng tăm lừng lẫy sao? 

- Không có lý do gì đặc biệt, ta thích làm vậy đó! Người của Ngân Thành gặp chuyện tại khu vực của Quân gia các ngươi, thì Quân gia các ngươi cũng phải chịu trả giá đắt tương ứng! 

Lục trưởng lão bâng quơ nói. Trong giọng nói đầy ngang ngược, bá đạo. Lục trưởng lão nhìn Quân Khương Lâm: 

- Tiểu tử này cư nhiên dám vô lễ với lão phu, lão phu đương nhiên phải dạy dỗ hắn! Cũng là nói cho hắn, đối với Thần Huyền mà bất kính, dễ dàng rước lấy họa sát thân. Lão phu muốn dạy dỗ hắn, là muốn tốt cho các ngươi, miễn cho Quân gia nhất mạch về sau không hồ đồ mà tự đánh mất tính mạng. Cho nên uy phong của Chí Tôn Thần Huyền cùng danh tiếng của Tiêu gia ta, bằng Quân Vô Ý ngươi còn chưa đủ tư cách bình luận! 

Quân Vô ý giận đến run người: 

- Chỉ là việc nghi ngờ mà cũng tính trên đầu Quân gia ta sao? Ý của Lục trưởng lão là vậy phải không? Quân gia của ta tuyệt đối không thể chịu sỉ nhục! Việc hôm nay, Phong Tuyết Ngân Thành phải trả lại công bằng cho Quân gia ta. 

Lục trưởng lão thản nhiên nói: 

- Con cháu Tiêu gia ta tại khu vực của Quân gia gặp chuyện không may như vậy, hậu nhân của Quân gia sẽ phải hứng chịu như hắn! Đây là ý của ta, các ngươi có ý kiến gì sao? Hậu nhân Quân gia chỉ còn tiểu tử này, đỡ phải nhọc sức ta. Tốt lắm, tốt lắm! 

- Cho nên lời nói công bằng ư? Ha ha ha, ngươi thực sự nghĩ lão phu sẽ nói chuyện công bằng với ngươi? Ân, ngươi quá ngây thơ đi! 

Lời nói của lão rất rõ ràng, ý tứ cực ký bá đạo. 

Sưu một tiếng, một bạch phát lão giả tiến vào vô cùng nhanh, mang theo một cô gái rất kiều diễm, thấy lục trưởng lão bọn họ đang ngồi ở chỗ này uống trà, nhất thời yên lòng. Xem ra sự tình còn chưa tới mức không thể cứu vãn. Còn chưa đến mức chọc giận vị cao nhân lợi hại kia. 

- Tam ca, sao người lại tới đây? 

Lục trưởng lão kinh ngạc hỏi. Trong lòng có chút hối hận. Tuy hắn vừa ra tay, nhưng có chút lưu tình. Hiện tại, tam ca đến đây, chỉ sợ lại không thể xuất thủ với Quân gia. Dù sao trước khi ra khỏi Ngân thành, thành chủ đã dặn không nên đụng tới việc này. Chẳng qua trong lòng cũng cảm thấy kì quái, huynh đệ ba người không phải phân công rồi sao? tại sao Tam ca lại đột nhiên tới bên này rồi? 

Tam trưởng lão còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy một thanh âm vô cùng có ngạo khí: 

- Ở đâu đột nhiên xuất hiện lắm tôm tép nhiễu loạn sự tĩnh mịch của lão phu thế, thật là vô liêm sỉ mà! 

- Là ai? Dám trước mặt lão phu mà càn rỡ, lăn ra đây! Lão phu cho ngươi được chết toàn thây! 

Lục trưởng lão quát to một tiếng. Hắn đang lo lắng không có cớ ra tay thì mừng thầm khi có thanh âm này phát ra……. 

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng cảm thấy hối hận. Người phát ra âm thanh này, hắn quả là không trêu chọc nổi. 

Một thân ảnh màu đen đột nhiên lăng không bay ra, với tốc độ ghê người, tóc đen lõa xõa, như diều hâu bay thẳng đến đỉnh đầu lục trưởng lão. " Xuy" một tiếng, mười đạo kình phong đánh về phía dưới. Bốn phía hoa cỏ nhất tề ngã ngược xuống. Mọi người ở đây, mỗi người đều thấy hô hấp cực kì khó khắn. Chỉ một kích, không ngờ đem cả khu vực này biến thành khu vực trơ trụi không một ngọn cỏ. 

Một kích này thể hiện uy danh, làm rung trời chuyển đất. 

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra: Lục trưởng lão nếu ứng tiếp không tốt, dù hắn có tu vi Thần Huyền, sợ vẫn phải bỏ mạng tại nơi đây, thâm chí chết không toàn thây! 

Thân ảnh ấy rồi cũng đã đến, khí thế mạnh mẽ vô cùng, mang cả thiên địa vào trong đó. Một hơi thở cao ngạo, giống như quân vương của bóng tối, ầm ấm đến. 

Tam trưởng lão kinh hãi, giọng còn run run: 

- Ưng Bác Không! 

Sát thần này, như thế nào lại ở chỗ này! 

Trời ạ! Vừa rồi lão lục nói gì nhỉ, hình như là giữ cho người này chết được toàn thây? 

Nhưng giờ phút này, nghĩ tới mấy điều này cũng đã chậm, lục trưởng lão biết giữ mạng quan trọng hơn, dốc toàn bộ tu vi trong người, xoay người một cái, từ trên ghế lật nhào ra ngoài, tiếp theo lộn nhào năm lần liên tiếp mà bay ra, trong khoảnh khắc biến hóa năm sáu phương vị để tránh né. Thần Huyền khí cũng không ngưng tỏa ra, bày ra một trận tuyến phòng ngự tầng tầng lớp lớp hướng về phía con người kh ủng bố kia mà phòng thủ! 

Ưng Bác Không không thèm để ý tới vòng bảo hộ đó. Tiếp đó, thân hình trực tiếp từ không trung phóng tới, cường ngạnh áp chế bức tường Huyền khí, song chưởng vẫn duy trì tư thế bất biến, thế như chẻ tre một đường xuyên thẳng bức tường phòng ngự huyền khí của Lục trưởng lão. 

Tam trưởng lão hô to một tiếng: 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK