Huyễn Phủ bị hủy diệt, di sản vạn năm đến đây coi như chấm dứt, Miêu Khuynh Thành căm phẫn nói.
Nhưng Chiến Cuồng cũng chẳng thoải mái. Nguyện vọng của cả cuộc đời hắn chính là bảo toàn Chiến gia, biến nó trở thành bá chủ, trở thành thế gia đứng đầu Huyễn Phủ. Lần này cầm chắc thành công nhưng lại trực tiếp chôn vùi đi con cháu đời sau.
Cũng chính bởi hắn là nguyên nhân gián tiếp hủy diệt toàn bộ Huyễn Phủ.
Giờ phút này Chiến Cuồng vô cùng chán nản, cũng là điều có thể hình dung.
Hai sư đồ mắt đỏ hoe.
Vốn là hai thầy trò từ vạn năm trước nhưng lúc này hai người lại trở thành kẻ thù không đội trời chung, không chết không ngừng.
Công lực của Miêu Khuynh Thành tất nhiên vượt xa Chiến Cuồng, chỉ là hắn không thèm để ý đến chiến thuật tiêu hao, ỷ mình là bất tử vì vậy càng yên tâm hơn.
Không sai, công lực của ta không chống lại được đòn của ngươi, nhưng ngươi cũng không đánh chết ta được. Một ngày ngươi không mệt, ba ngày ngươi cũng không mệt nhưng ta éo tin ba trăm năm, ba ngàn năm ngươi không mệt.
Hai người này ai cũng không muốn tiếp tục chốn tránh nữa, mà muốn ngay tại nơi đây giải quyết dứt điểm mọi ân oán.
Quân Khương Lâm tuy không biết đầu đuôi sự tình nhưng trong lòng lại cảm giác vô cùng căm phẫn. Nhớ lại trước đây khi chính mình lợi dụng Tào Quốc Phong để đột nhập vào Huyễn Phủ, những người đó trước sau đều rất quan tâm chăm sóc chu đáo cho mình giống như con cháu của chính họ, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng cũng chỉ để bảo vệ sự an toàn cho mình.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Quân Khương Lâm lại cảm thấy có chút áy náy. Vốn dĩ đến Huyễn Phủ là muốn thẳng thắn nói ra mọi chuyện sau đó đưa bảy vị Thánh hoàng như Tào Quốc Phong trở về Tà Quân Phủ dưỡng già.
Advertisement
Nhưng lại không ngờ rằng bọn họ ngay tại vụ nổ này mà chưa biết sống chết ra sao?
Chưa biết sống chết thế nào chính là cách nói dễ nghe nhất, trận nổ lớn như vậy cao thủ Thánh quân Thánh tôn còn không thể thoát khỏi thì với công lực của đám Tào Quốc Phong làm sao mà thoát được.
Hai mươi người được Miêu Khuynh Thành đưa ra từ trong Huyễn Phủ chẳng những không nghe lệnh bỏ chạy mà ngược lại, từng người mặt mày phẫn nộ đau thương, bay về phía này.
Nơi cư trú đều bị hủy diệt, toàn bộ người thân đều bị chết oan uổng, chỉ còn lại họ bơ vơ khổ cực thì dù có sống cũng còn nghĩa lý gì? Đời người nếu không có một chút tham vọng, nếu như có thể cùng chết chung thì đó chính là nguyện vọng hiện tại của họ.
Quân Khương Lâm liếc nhìn, toàn thân lạnh toát:
- Chẳng lẽ Huyễn Phủ lớn như vậy chỉ còn sót lại vài người?
Advertisement
Miêu Khuynh Thành thở dài, sự buồn bã hiện lên trên khuôn mặt.
Trái tim Quân Khương Lâm như rơi xuống động băng.
Người mà hắn muốn gặp, hay nói cách khác là muốn quan tâm trong số người đó dường như chỉ có Miêu Kinh Vân mà thôi.
Không chỉ là bảy người Tào Quốc Phong mà đến những người thân nhất cha mẹ của Miêu Tiểu Miêu cũng không ở trong đó.
Điều này chưa nói đến đối với Miêu Tiểu Miêu, cho dù là đối với Quân Khương Lâm thì đó cũng là một sự đả kích lớn.
Quân Khương Lâm chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, anh cũng chỉ biết quan tâm đến những người bạn thân thiết. Nhưng hôm nay, Huyễn Phủ bị hủy diệt thì người mà Quân Khương Lâm quan tâm lại không nằm trong số những người may mắn đó.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Chiến Cuồng, Quân Khương Lâm gằn lên từng câu từng chữ như đao chém xuống:
- Chiến Cuồng, ngươi là tên hỗn tạp ngàn lần đáng chết, con rùa khốn kiếp! Hàng nghìn vạn sinh linh trong Huyễn Phủ đều bị ngươi chôn vùi toàn bộ. Tên súc sinh như ngươi vẫn dám tồn tại trên thế gian này sao?
- Ệch, điều này có thể trách ta sao? Còn không phải là do lão già Miêu Khuynh Thành không biết thời thế, cố tình đối đầu với ta, mà hung thủ gây ra lôi kiếp hủy diệt Huyễn Phủ chính là Miêu Khuynh Thành. Huyễn Phủ gặp đại nạn Chiến gia ta đâu có ngoại lệ, ngươi cho là ta không đau lòng sao?
Chiến Cuồng điên khùng gầm lên một tiếng.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Quân Khương Lâm trong cơn tức giận mắng chửi hắn không thương tiếc. Nhưng may mà hắn vẫn còn tỉnh táo, sau khi phát hiện tình huống như vậy, lập tức đóng chặt Hồng Quân Tháp lại.
Ở trong đám người Miêu Tiểu Miêu hiện giờ vẫn không biết rốt cục bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nếu Miêu Tiểu Miêu biết gia tộc mình chỉ trong chớp mắt biến thành hư vô thì dựa vào tính cách của nàng chỉ sợ cũng sẽ tan vỡ cho dù có Quân Khương Lâm ở bên cạnh vỗ về cũng chưa chắc có tác dụng.
Từ một tiểu công chúa đột nhiên trở thành cô nhi không thân thích, sự chênh lệch quả thực là một trời một vực.
Bao tiếng gầm thét vang lên, hai mươi tám vị cao thủ còn lại, bao gồm ba vị Thánh quân cùng với hai mươi lăm vị Thánh tôn cùng đồng thời gầm lên giận dữ hướng về phía Chiến Cuồng mà xông tới, ngay cả lệnh của Miêu Khuynh Thành cũng phớt lờ.
Trái tim của bọn họ cũng đã theo tiếng nổ kia mà chôn vùi nhưng linh hồn vẫn bùng cháy.
Ngoài cái chết, ngoài việc dùng hết sức mình thì bọn họ không còn ham muốn nào khác.
Quân Khương Lâm muốn xông đến nhưng lại bị Miêu Khuynh Thành giữ lại.
Quân Khương Lâm nhìn Miêu Khuynh Thành hoài nghi, còn lão Miêu thì đau xót lắc đầu:
- Lòng bọn họ đã chết, không có ham muốn sinh tồn mà chỉ tồn tại lòng hận thù. Sự sống đối với họ không còn ý nghĩa gì cả. Bọn họ sợ chúng ta sẽ ngăn cản nên trong nháy mắt đã xông tới, họ đã đoạn tuyệt với sự sống trước một bước, chỉ với một nguyện vọng là kéo tên súc sinh kia cùng xuống suối vàng.
Quân Khương Lâm sững người đứng tại một chỗ.
- Việc đã đến nước này, cứ để bọn họ đi đi, xem như giúp họ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Miêu Khuynh Thành ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt không ngừng rơi.
- Có lẽ chết như vậy mới thực là điều họ mong muốn, tuy không thể chính tay giết chết tên súc sinh đó nhưng họ đã cố gắng hết sức.
Quân Khương Lâm ngẩn người nhìn từng bóng người bị Chiến Cuồng xé thành từng mảnh bay khắp trời mà lòng cảm thấy bất lực vô cùng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Chiến Cuồng bị hủy diệt tan thành mây khói, nhưng mà cùng lúc đó thì Miêu Kinh Vân cũng như diều đứt dây mà bay ra, thể xác ở giữa không trung hóa thành máu thịt rải đầy trời.
Khóe mắt Quân Khương Lâm như muốn rách ra, hắn đau đớn hét lên một tiếng.
Cơn phẫn nộ lập tức nhập vào trong ý nghĩ của Quân Khương Lâm, sự biến động đột ngột này lại khiến cơ thể hắn chỉ trong phút chốc sau đó hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Cơn tức giận vô cùng mãnh liệt khó có thể hình dung được, giống như nước thủy triều tràn vào. Toàn bộ không gian thế giới Hồng Quân Tháp không khỏi bị kích động, cánh cửa ẩn nấp trong hư không ầm ầm mở rộng.
Đột nhiên một đường ánh hào quang với đủ màu sắc biến hóa dị thường, hoàn toàn không có dấu hiệu nào mà lọt ra khỏi không gian Hồng Quân Tháp, giáng xuống thế giới hiện thực sau đó theo gió lốc mà lên, càng lúc càng to. Cuối cùng còn to hơn cả một rặng núi.
Miêu Khuynh Thành và Chiến Cuồng đều không kìm nén nổi sự phẫn nộ của bản thân, không thể trì hoãn nữa hai bên lại tiếp tục giao chiến, dẫn động sự đấu tranh vô tận, nhưng lại không phát hiện ra biến cố kỳ lạ ở nơi đây.
Thân là những người có trải nghiệm phong phú bậc nhất, bậc nhì trên thế giới này nên cả hai đều cảm giác được biến cố này thực không bình thường rồi không hẹn mà đều hoảng sợ biến sắc. Một bầu trời vốn tươi đẹp khi đánh tan được lôi kiếp nay lại đột nhiên biến thành một màu đen như mực.
Đêm đen như mực, điều này đã phá vỡ quy luật của giới tự nhiên mà buông xuống.
Không, đây chính là chỉ trong nháy mắt càng u ám hơn cả đêm tối.
Nhưng sự u ám cực độ này cũng chỉ duy trì trong phút chốc.
Ngay sau đó ánh sao lại hiện lên đầy trời.
Tiếp sau đó những ánh sao rực rỡ khắp trời lại đột nhiên biến thành hàng hàng thác lũ trong suốt, từ phương trời xa xôi mở ra một không gian tạo thành hàng vạn đường cầu vồng.
Ào ào rơi xuống.
Mà mục tiêu mà chúng rơi xuống thật trùng hợp lại là thân thể Quân Khương Lâm đang trong trạng thái vô thức. Cũng là người gây ra và là nơi khởi nguồn của biến cố kỳ lạ này
Miêu Khuynh Thành cùng Chiến Cuồng cùng trợn mắt, há hốc mồm nhìn lên, chỉ thấy vô số ánh hào quang mỗi đường lại tràn đầy năng lượng khác thường, dùng phương thức khoa trương tới cùng cực rơi, rót xuống người Quân Khương Lâm rồi biến mất.
Cảnh tượng lạ lùng này vẫn cứ kéo dài…
- Trời ơi, ta vừa thấy gì đây? Một nguồn năng lượng lớn mạnh như vậy cuồn cuộn truyền vào cơ thể một người mà lại không bị nổ tan? Sao có thể chứ?
Bản thân có thể chống chịu một năng lương kinh khủng như thế sao? Cơ hội không phải lớn, trực tiếp thì không có rồi mà người đó lại có thể chịu đựng được từ đầu đến cuối thì chắc chắn phải có một thân thể hoàn mĩ và dũng mãnh.
Phẫn nộ đến mức đầu óc choáng váng, Quân Khương Lâm cảm giác chính mình đang dâng lên cơn tức giận giống như một đường Tinh Hỏa Liêu Nguyên Đạo Hỏa Tác. Quân Khương Lâm mang theo lòng căm phẫn mãnh liệt như nước thủy triều rầm rộ ào vào Hồng Quân Tháp.
Ầm một tiếng, tầng thứ nhất của Hồng Quân Tháp sáng lên chói lọi. Ngay sau đó, tầng thứ hai biến thành toàn màu đen, đó là Hỗn Độn hỏa đang bốc cháy cực độ bên trong. Tầng thứ ba, thứ tư, ngũ hành thần thông lực cũng lần lượt phát sáng, tựa như Ngũ thải hà quang chiếu rọi thiên cổ.
Lúc này ba người Mai Tuyết Yên ở trong Hồng Quân Tháp hoàn toàn không hay biết gì. Kiều Ảnh vẫn đứng bên cạnh hồ Lung Linh Liên nhìn chăm chú, cũng chỉ vì trận biến cố chưa từng có này mà kinh ngạc quay đầu lại, còn cả Miêu Tiểu Miêu mở to miệng nhìn cảnh tượng kỳ dị này.
Duy nhất cũng chỉ có Mai đại mỹ nhân Mai Tuyết Yên từ đầu đến cuối biết được không gian kỳ lạ mà Quân đại thiếu gia đang có, đối với không gian này sớm đã hiểu rõ, dù vậy vẫn cô cùng hoảng sợ.
Các ánh sáng ở bốn tầng tháp cùng chiếu sáng rất nhiều, hòa vào nhau và cuối cùng rót xuống một đường với đủ màu sắc mang dòng khí, một đường mạnh như vũ bão xông lên tầng thứ năm.
Bên trong tầng thứ năm khí tím lập tức phát sáng, ầm ầm lóe ra, đó là cách Hồng tháp che khí tím triệt để, những vẫn có chút chậm chạp, ngược lại càng nhanh càng cuồn cuộn mà tràn lên.
Ngay sau đó, sức mạnh Phong Vân tầng thứ sáu lập tức ùn ùn kéo đến. Cuồng phong hòa lẫn mây khói, khuấy động gào thét như mở đường mang theo đủ mọi sắc màu mà tràn lên tầng thứ bảy Hồng Quân Tháp.