Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại cừu của lục sư huynh, đối phương chính là thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không. Điểm này, chỉ sợ phải là sư phụ tự mình ra mặt mới có thể giải quyết. Nếu là chỉ bằng thực lực của bọn ta, trong lúc này chỉ sợ là báo không được thù. 

Lý Du Nhiên đứng dậy, ngang nhiên nhìn xa xa: 

- Nhưng ta vẫn sẽ huy động tất cả lực lượng của Lý gia, vì chuyện này mà cố gắng! Về phần mối thù của bốn vị sư huynh, mấu chốt ngay tại thanh phi đao cổ quái này. Trong khoảng thời gian này, ta tìm đọc rất nhiều kho sách, thậm chí điều tra tất cả tư liệu về cao thủ của Thiên Hương thành, nhưng toàn bộ đều không có thu hoạch, bất quá, ta nhớ lại một sự kiện đặc thù lúc trước, ta lại phát hiện một việc rất đặc biệt, cũng chỉ có chuyện đó mới có thể có quan hệ đến phi đao cổ quái này. 

Lý Du Nhiên Sắc mặt trầm trọng. 

- Chuyện đó là chuyện gì? 

Đám người Lệ Kiếm Hồng cùng kêu lên hỏi. 

- Chuôi phi đao này, ta cơ bản có thể xác định, trước đó, hẳn là chưa bao giờ xuất hiện trên đại lục! 

Lý Du Nhiên nói khẳng định: 

- Tuy nhiên lúc trước, khi Linh Mộng công chúa gặp chuyện trong lúc nguy cấp, nghe nói có một vị Thiên Huyền cường giả phát ra phi đao tương trợ đúng lúc, Linh Mộng công chúa mới tránh được một kiếp. Nhưng phi đao kia sau đó đã bị Linh Mộng công chúa coi như trân bảo, cất giữ bên người, rốt cuộc là bộ dáng gì, bây giờ vẫn chưa có người thấy qua… 

Có người gặp qua mới là gặp quỷ đó, phi đao kia chính là độc môn ám khí do Quân đại sát thủ chế tạo, trên cái thế giới này may mắn tiếp xúc qua phi đao đa số đều đã chết. Tựa hồ cũng chỉ có Linh Mộng công chúa, Dạ Cô Hàn là ngoại lệ. Mà hai thanh phi đao trên tay Linh Mộng công chúa thì nàng coi như là bảo bối của nàng, một giây cũng không rời thân. 

- Sư đệ, ý của ngươi là nói, Linh Mộng công chúa có được phi đao, có thể cùng cái chuôi phi đao này là giống nhau?

Giờ phút này Quân đại thiếu gia đã có chút phiền phức. Lại một lần nữa phải ứng phó với câu hỏi của Ưng Bác Không. Quân Khương Lâm đứng dậy đem Quỷ Ưng Cửu Thức toàn bộ diễn luyện một lần. Sau đó, mặc kệ Ưng chí tôn ở đó, một mình ra ngoài hít thở không khí trong lành. 

Ta đâu phải là một vị sư phó! 

Quân đại thiểu tự nói với chính mình. 

Tại vườn hoa trong tiểu viện, khoác trên mình một bộ bạch y trắng hơn tuyết, Quản Thanh Hàn lành lạnh đứng tại nới đó, trên mặt thần sắc có chút phức tạp. 

- Đại tẩu tới từ lúc nào? Sao không kêu lên một tiếng. 

Quân Khương Lâm tinh thần rung lên, tiến lại gần. 

So với khuôn mặt như mở nắp quan tài của Ưng Bác Không, Quản Thanh Hàn tuy rằng lạnh như băng tuyết, nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói, nhìn Ưng Bác Không rồi tới Quản Thanh Hàn, không thể nghi ngờ là từ biển máu nơi địa ngục tới vườn hoa trên thiên đường. 

Qủa nhiên là phần thưởng cực kỳ quí giá a! 

- Lúc nãy thấy đệ có việc, nên ta không tiện quấy rầy! 

Quản Thanh Hàn vốn thần sắc có chút lành lạnh nay lại có thêm chút phức tạp, bộ dáng ngổn ngang tâm sự, ánh mắt u buồn lạnh lẽo nhìn hoa cỏ trong viện của Quân Khương Lâm. Nàng buồn bã nói: 

- Nghĩ đến cả kinh thành, hoa cỏ trồng ở Quân gia so với nơi khác thì tươi tốt hơn nhiều lắm. Bây giờ cũng là cuối mùa thu rồi, lý ra chúng đã sớm phải lụi tàn rồi thế mà cho đến bây giờ chúng vẫn còn tươi tốt, thật đúng là kỳ cảnh. 

- Mà trong đại viện của Quân gia, hoa cỏ ở tiểu viện của ta, của đệ cùng với Tam thúc ba nơi này hoa cỏ sinh trương đặc biệt tươi tốt;trong ba nơi này thì hoa cỏ ở chỗ của đệ còn tươi tốt hơn so với chỗ của ta cùng với Tam thúc, ta không biết Tam thúc có để ý hoa cỏ thế nào lại tươi tốt như thế không, nhưng ta đểu đã để ý kĩ hoa cỏ ở chỗ của ta không có tươi tốt bằng chỗ của đệ, ha ha, trong này hẳn là phải có chuyện gì bí ẩn? 

Quân Khương Lâm thầm chấn động. 

Quản Thanh Hàn chỉ nhìn một cái đã sớm phát hiện ra điều này, loại sơ hở này vô phương che dấu! Đều nói lòng dạ nữ nhân tinh tế. Quả nhiên một chút cũng không giả. 

Mình giờ khắc nào cũng là luyện công. Bất luận là hấp thụ thiên địa linh khí hay thông qua Hồng Quân tháp vận chuyển linh khí tinh thuần cũng tốt. Tuy rằng không có cảm nhận rõ ràng, nhưng mấy loại hoa cỏ này lại rất linh mẫn, gặp được hoàn cảnh ngoài ý muốn này, phát triển tươi tốt, giờ phút này tuy nói là đã cuối mùa thu. Nhưng trong phạm vi tiểu viện của Quân đại thiểu sống, lại giống như một nơi tiên cảnh giữa chốn nhân gian, trăm hoa đua nở mà không tàn héo, đương nhiên là không bình thường! 

Mà điểm ấy, Quân đại thiểu dĩ nhiên đã sớm phát hiện rồi, nhưng vô phương khống chế. 

Bây giờ còn đỡ hơn một chút, mọi người cũng đều đã quen với cảnh này, cũng không nghĩ tới vì sao nó lại như thế, dù sao đối với hoa cỏ chỉ cần chú ý chăm sóc cho nó, cho dù tại Thiên Hương cũng đều có thể sinh trưởng, nhưng nếu vạn nhất thời tiết rét đậm mà trong tiểu viện vẫn cứ là một mảnh xanh tươi um tùm hương thơm ngào ngạt, sinh cơ dạt dào, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, lúc đó cho dù là một thằng ngốc cũng nhận ra điều bất thường trong đó. 

- Điều này thì có gì là cổ quái. Không phải là do phong thủy của Quân gia rất được sao, ha ha ha... Cho nên nói đại tỷ phải tới nhà chúng ta biết đâu lại là hưởng phúc a ha ha ha... 

Quân Khương Lâm làm bộ đùa giỡn. Trong lòng lại lo lắng làm cách nào để thay đổi tình huống này, thật không có biện pháp, rõ ràng phải đem thay thế mấy loại hoa này bằng hoa mai. Hàn mai ngạo sương, hoa mai nở vào mùa đông không phải chuyện bình thường sao. 

- Haizz, hưởng phúc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK