Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241

Trời về khuya, trăng cũng đã lên cao, Quân Vô Ý đang một mình ngồi trên xe lăn, bình thản, tự rót rượu uống một mình, lẳng lặng chờ đứa cháu trở về. Ánh trăng nhu hòa soi sáng khuôn mặt cương nghị của hắn, mờ mờ ảo ảo, trong mắt hắn ánh lên vẻ bình tĩnh, xen lẫn cả một chút nóng nảy, lo lắng.

Hy vọng, để rồi thất vọng, hy vọng, rồi lại phải…Tuyệt vọng!

Ngoài sân một âm thanh vang lên, rất nhanh Quân Khương Lâm cả ngươi y phục chỉnh tề đạng cười hì hì đi vào.

Quân Vô Ý quay xe lăn lại, bình tĩnh, yên lặng nhìn Quân Khương Lâm, cẩn thận quan sát kỹ hắn một lượt, phát hiện không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra: “Nghe nói ngươi buổi chiều ở Thịnh… Bảo đường gây ra chuyện lớn phải không?”

“Đúng vậy!” Quân Khương Lâm thành thực trả lời: “Cháu có gây chuyện ở Thịnh Bảo đường!” Đột nhiên hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng, tại sao khi Tam thúc nói đến Thịnh Bảo đường lại có phần ngập ngừng? Khẩu khí cũng vô cùng không thích hợp.

Quân Vô Ý nhíu mày, hai mắt nhìn xuống, im lặng, thật lâu sau chậm rãi nói: “Ngươi có biết không, khi nhận được tin này, ta cả người đổ mồ hôi lạnh, gia gia của ngươi tuy ngoài mặt nhìn như không có chuyện gì, nhưng ta biết rõ ông cũng rất lo sợ! Khương Lâm, thúc biết ngươi rất có dũng khí, nhưng……. nhưng mà nếu không phải là chuyện bất khả kháng, hay là liên quan tới chuyện sống chết trước mắt, ngàn vạn lần cháu không được cùng Thịnh Bảo đường phát sinh xung đột gì cả. Thịnh… Bảo đường… Quân gia chúng ta không thể trêu vào, ít nhất hiện tại là như vậy, hiểu chưa?” Những lời này, hắn nói thật chậm, cơ hồ là gằn từng tiếng một, thật sự rất khó có thể tưởng tượng được, những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng một Thiết hán như hắn!

Quân Khương Lâm cũng ngẩn ra, chậm rãi ngồi xuống ở trước mặt hắn, cất tiếng nói: “Tam thúc, việc này có thể không giống như là lời thúc nói đâu, chẳng lẽ Thịnh Bảo đường này đáng sợ như vậy sao? Ngay cả thúc cũng sợ bọn họ?”

Quân Vô Ý quay đầu đi chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy biểu tình phức tạp trong ánh mắt của mình, chỉ hờ hững nói: “Nếu là một mình ta, ta tự nhiên không có sợ gì Thịnh Bảo đường! Thậm chí, so với Thịnh Bảo đường còn mạnh hơn cả trăm lần, nhưng cho dù có năng lực như thế nào, một đời con người ta cũng chỉ ngắn ngủi như cỏ cây mùa xuân, cùng lắm là chết mà thôi! Mà ngươi cũng vậy, Khương Lâm, ta biết ngươi gan dạ, thông tuệ hơn người, không sợ trời không sợ đất, về điểm ấy tam thúc ta thực sự rất vui mừng, nhưng mà, ta lại cảm thấy được rằng, ngươi đối với gia tộc không thấy rõ được trách nhiệm của mình, cho nên, ta hy vọng ngươi nghe lời của ta! Vô luận thế bào cũng phải nhớ kỹ một điều, ngươi là thế gia đệ tử! Phía sau ngươi, là cả một đại gia tộc lâu đời – Quân gia!”

“Gia tộc, phần lớn thời điểm đều là chỗ dựa vững chắc, là trợ thủ lớn nhất của ngươi, nhưng cũng có những lúc, nó chính là cản trở duy nhất của ngươi!” Quân Vô Ý ngẩng đầu, ánh mắt bối rối, như hàm chứa rất nhiều điều không thể nói rõ hết ngay lúc này được: “Chỉ cần gia tộc còn hi vọng, chúng ta… tuyệt đối không thể buông tay! Đây là vinh quang của thế gia đệ tử, nhưng cũng là bi ai, là trách nhiệm!”

Quân Khương Lâm im lặng, thật lâu sau mới nhoẻn miệng cười, nói: “Cháu hiểu rồi!”

“Hiểu được là tốt rồi.” Quân Vô Ý ôn hòa cười nói: “Chính vì việc này, ta đã đợi ngươi về cả đêm. Hiện giờ ngươi cũng đã hiểu được, nào, hãy cùng ta uống một chén.”

“Uống rượu? Tạm thời không được, chỉ sợ trong vòng mười ngày nửa tháng tới thúc cũng không thể uống rượu. Bởi vì… cháu phải chúc mừng thúc một tiếng mới được, năm loại dược liệu kia, hiện giờ đã đủ rồi.” Quân Khương Lâm mỉm cười: “Hơn nữa, số kim để châm cứu, từ nửa tháng trước cháu cũng đã chuẩn bị xong. Tam thúc, sau khoảng mười ngày, chiếc xe này thúc cũng không cần ngồi nữa, có thể dỡ ra nhóm bếp, ngày đốt xe cũng chính là ngày thúc sẽ thoải mái ăn uống túy thích rồi…!”

Quân Vô Ý bàn tay run run làm cho rượu trong chén sánh cả ra ngoài. Trầm lặng nhìn xuống bàn tay phải bấy lâu nay vẫn dùng để đẩy xe, một lát sau, tâm tình của hắn trở nên vô cùng kích động! Mười năm phải ngồi xe lăn! Đến hôm nay hắn đã có một tia hy vọng lại được đứng trên chính đôi chân của mình rồi! Cho tận tới lúc rời đi, hắn vẫn không có nói thêm một lời nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK