Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xin Quân công tử yên tâm, việc này cứ để chúng ta lo. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho đại tỷ suy nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa.

Hai đại thú vương vỗ ngực, cấp ra lời hứa trịnh trọng nhất. Hùng Khai Sơn do dự một hồi, rốt cuộc nổi lên dũng khí, nói:

- Nếu vậy khuya hôm nay sau khi ăn cơm xong, lão Hùng ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ tìm đại tỷ tâm sự thuyết phục một hồi, đại tỷ suy cho cùng vẫn là nữ nhân, khẳng định nhiều ít vẫn suy nghĩ về vấn đề này, ta khuyên bảo một chút, phỏng chừng có thể có chút tác dụng.

Vì hạnh phúc của đại tỷ, xem ra Hùng lão tứ thực sự là tiếc bất cứ giá nào, thậm chí dám can đảm đi tìm đại tỷ để đàm đạo về lý tưởng nhân sinh. Hồ Liệt Địa cúi đầu xuống không nói gì, trong lòng hết sức bội phục dũng khí của Hùng Khai Sơn.

- Làm thế không ổn!

Quân Khương Lâm lập tức bác bỏ, thầm nghĩ ngươi mà đi nói không nhẹ không nặng như vậy với đại tỷ ngươi, tiếp theo chẳng nhẽ đại tỷ ngươi lại tha cho ta à? Mông ca đến bây giờ vẫn còn đau đó, cũng không muốn liên tiếp gặp nạn nhanh như vậy đâu.

- Vì sao không ổn? Không ổn chỗ nào?

Hai đại thú vương ngẩn ra.

Con mắt Quân Khương Lâm xoay động, nói:

- Các ngươi còn không biết tính tình của đại tỷ các ngươi sao? Da mặt của nàng thực sự là mỏng vô cùng, ngươi vừa nói như vậy, đáng nhẽ có thể được nhưng cũng trở thành không được nữa. Mà không được cũng chả sao, nhưng nếu như liên luỵ tới các ngươi, vậy cũng không tốt.

- Nói rất đúng nha.

Hai Vương đồng thời thở dài, trong lòng tràn đầy sự ưu tư. Tính tình chị cả chính là cái dạng này, ai khuyên cũng không được, càng khuyên trái lại sẽ càng phát triển về phương hướng ngược lại, nếu bởi vì chuyện này mà bị liên luỵ khiến đại tỷ ra tay "chỉnh" mình một chút, vậy đó chính là tai bay vạ gió a.

Nhãn châu Quân Khương Lâm xay chuyển, nói:

- Nghe ta nói này, nếu như các ngươi thật lòng muốn hỗ trợ, vậy các ngươi có thể làm như thế này. Ừm, sau khi trở lại Thiên Phạt sâm lâm, các ngươi có thể đem chuyện này ra tuyên truyền một chút, nhớ là một chút thôi nha, nói...nói là Mai Tuyết Yên đã gả cho ta rồi! Làm vậy sẽ khiến cho nàng không có đường lui, sau đó ở Thiên Phạt sâm lâm chọn ra một chỗ có diện tích lớn, ta sẽ chuẩn bị ở nơi đó xây cung điện, xem như đó là phòng tân hôn của chúng ta, ừm, sau đó sẽ khiến nàng thấy được quyết tâm của ta. Kể từ đó, ván đã đóng thuyền, như vậy sẽ không có gì đáng ngại nữa, tin rằng Tuyết Yên cũng sẽ mượn việc này mà xuống nước thôi. Các ngươi nói đúng không?

Hồ Liệt Địa vỗ tay "ba" một tiếng:

- Cao! Thực là cao! Thật sự là cao a! Việc đại tỷ lo lắng nhất chẳng qua là việc người khác coi đó là chuyện cười, nhưng cứ như vậy, cả Thiên Phạt sâm lâm đều tỏ vẻ toàn lực ủng hộ, với lại cũng đều biết hết, cho dù đại tỷ có tỏ thái độ như thế nào đi nữa thì cũng ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm rồi. Hơn nữa, Quân công tử cũng đã xây nên cung điện, còn sợ cái gì nữa?

- Đúng vậy. Đó chính là ý tứ của ta. Đến lúc đó ta và đại tỷ của các ngươi, còn có mọi người, đều ở tại Thiên Phạt sâm lâm, mọi người liền vĩnh viễn không chia lìa! Thậm chí, có khả năng sư phụ ta cũng tới. Với số lượng dược liệu nhiều như trong Thiên Phạt sâm lâm, sư phụ ta khẳng định là rất vui vẻ a.

Quân Khương Lâm cười híp mắt nói.

- Diệu kế! Thật sự là diệu kế a!

Ánh mắt hai Vương lại tỏa sáng!

Quân Khương Lâm giảm thấp thanh âm xuống, thần thần bí bí dặn dò:

- Bất quá chuyện này nhất định phải chú ý giữ bí mật, nhất định phải bí mật tiến hành, ngàn vạn lần không thể để cho đại tỷ các ngươi trước đó phát hiện ra! Một khi sơ sẩy, để nàng trước thời hạn biết hết tất cả, ai cũng không biết sẽ phát sinh sự tình gì nha, mọi người đều biết cá tính của đại tỷ các ngươi rồi đó.

Hùng Khai Sơn trừng mắt liếc hắn một cái, bàn tay to lớn vỗ "phanh phanh" lên bộ ngực:

- Đây là điều đương nhiên! Ngươi cho chúng ta là đứa ngốc à? Lần này ngay cả nha đầu Thiên Tầm kia cũng không cho nàng biết. Ta làm việc, ngươi yên tâm!

- Vậy việc này, tất cả đều nhờ vào ngươi.

Quân Khương Lâm thi một lễ thật sâu.

- Khách khí khách khí, quá khách khí rồi. Mọi người từ nay về sau đều là người một nhà. Tỷ phu, ngươi còn khách khí như thế làm gì, có chuyện gì cứ phân phó cho chúng ta là được rồi.

Hồ Liệt Địa luống cuống tay chân hoàn lễ, liền thuận miệng gọi một tiếng "tỷ phu". Hắn vốn từ nhỏ đã sợ hãi đại tỷ, hiện tại sớm nịnh bợ trước vị hảo tỷ phu này, tương lai sẽ có chỗ tốt a.

- Ừm, đợi lát nữa ta sẽ đem nhóm linh dược này lập tức đưa cho sư phụ ta, để cho lão mau chóng nhìn xem còn thiếu thứ gì không, nhanh chóng luyện ra thần đan, đó mới là chính sự việc lớn nhất trước mắt.

Vẻ mặt Quân Khương Lâm ngưng trọng nói.

- Đúng đúng, đa tạ đa tạ. Chuyện này, tất cả mọi người đều đang ngóng trông, nếu có thể sớm một chút luyện ra đan dược thì thật là tốt.

Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa vui vẻ ra mặt, liên tục cảm ơn.

- Chờ nhé, ta phải đi đây. Ân, mấy ngày này các ngươi ở Thiên Hương thành cứ hảo hảo chơi đùa thoải mái đi. Ta chuẩn bị cho các ngươi rất nhiều vàng bạc, trong đầu muốn cái gì, liền mua là được, ngàn vạn lần không cần khách khí, chỗ này của ta có rất nhiều tiền. Nếu khách khí với ta, vậy ta sẽ mất hứng đó.

Quân Khương Lâm "lách cách" một tiếng liền xách ra một cái bọc thật to, bên trong túi chật ních toàn là vàng bạc, còn có một xấp ngân phiếu dày cộp.

Đừng nhìn Đường Nguyên được xưng là "thần tài" trong kinh thành, kỳ thật Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia mới là chân chính danh xứng với thực là "thần tài".

- Đây thật sự là... cái này thật sự là.... cái này làm sao....

Ánh mắt hai Vương nhìn chằm chằm không biết xấu hổ.

- Có gì mà ngượng ngùng, tất cả mọi người đều là người một nhà. Của ta, không phải là của các ngươi sao, cứ thoải mái tiêu xài, đừng khách khí. Phần còn lại, dùng để mua chút đồ vật này nọ trở về cho các huynh đệ tỷ muội trong Thiên Phạt đi. Các ngươi đến đây một lần, ta cũng nên quan tâm đầy đủ tới các ngươi chứ!

Quân Khương Lâm làm ra vẻ không hờn không giận, sau đó xách cái bao lên:

- Ta phải đi đưa dược liệu, các ngươi muốn chơi thì cứ vui chơi thoải mái đi.

Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Hồ Liệt Địa giống như kẻ hám tiền, vồ lấy vàng bạc trong bao quần áo, vẻ mặt say mê khen:

- Thật là hào phóng a, tỷ phu đúng là người tốt a.

Hùng Khai Sơn tràn đầy sự đồng cảm, liên tục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, dùng một loại thanh âm gần như tuyên thệ nặng nề nói:

- Đây là hạnh phúc của đại tỷ, chúng ta nhất định phải nắm chặt! Đây là chuyện quan trọng nhất của Thiên Phạt sâm lâm chúng ta! Vì hạnh phúc suốt đời của đại tỷ, chúng ta nhất định phải cố gắng, cố gắng làm tới tốt nhất!

Hồ Liệt Địa dừng lại động tác tham tiền, trên mặt từ từ trở nên kiên nghị, chậm rãi gật đầu, trịnh trọng nói:

- Tứ ca nói rất đúng, sau khi trở về chúng ta lập tức sẽ làm chuyện này! Làm tới mức thập toàn thập mỹ nhất!

Hai Vương nhìn nhau, thần thái kiên quyết khác thường.

oOo

Theo các phương nhân mã từng đợt từng đợt tràn tới Thiên Hương, vô số cỗ xe ngựa nặng nề với sức nặng có thể khiến những con ngựa mệt chết lục tục chạy nhanh tiến vào Thiên Hương thành. Bên trong Thiên Hương thành, trong lúc nhất thời trở thành ngư long hỗn tạp. Nguyên bản ở trong địa giới của Thiên Hương này, xưa nay những vị gọi là "nhóm cao thủ" kia động một chút lại phóng xuất ra huyền khí màu vàng màu bạc của bản thân mình làm người khác kinh sợ, vậy mà trong phút chốc những người này lại dần thu liễm những hành động của mình lại, thậm chí, so với bình dân bách tính còn thành thật hơn nhiều.

Thậm chí ngay cả Địa Huyền cao thủ xưa nay ngông cuồng tự cao tự đại cũng hoàn toàn rút đầu lại, đại đa số đều có vẻ mặt thật thà phúc hậu, gặp người nào cũng nói chuyện thật cẩn thận. Bởi vì khi trời vừa tối, bay đầy trời tất cả đều là quang mang màu xanh, màu xanh nhạt, màu xanh da trời, màu xanh thẳm, màu xanh đậm (đều chỉ Thiên Huyền, chia làm 4 từ sơ giai tới đỉnh giai), còn có một số người toàn thân không phát ra màu sắc của huyền khí (Thần Huyền) cũng chạy qua chạy lại như thoi đưa.

Cao thủ tụ tập!

Lúc này đây, người ta mới có thể hoàn toàn hiểu rõ được ý nghĩa của bốn chữ này!

Thô sơ giản lược đi một chút, ước chừng cao thủ cấp Thần Huyền lần này đi tới Thiên Hương thành ít nhất cũng không dưới hai trăm vị! Còn như cấp bậc Thiên Huyền, càng là đạt đến con số khủng bố tới mấy ngàn người! Ngay cả Chí Tôn, cũng tới không ít.

Đây gần như là chỗ tập trung của toàn bộ lực lượng cao cấp cùng hơn chục huyền khí thế gia cỡ lớn trên nửa đại lục.

Tất cả mọi người đều có một mục đích giống nhau: Diệp Cốt đan!

Không có gì kỳ quái, hiệu quả mà Diệp Cốt đan tuyên truyền ra bên ngoài thật sự quá kinh khủng, quả thực khiến những gia tộc này hết sức động tâm! Nếu như gia tộc nào có thể có được Diệp Cốt đan, chẳng khác nào không tốn bao nhiêu công sức là đã có thể từ bên trong đống đệ tử của gia tộc tạo ra được vài vị thiên tài! Nếu như có thể cất giữ được vài viên, thậm chí cũng có thể đảm bảo gia tộc mình trường thịnh không suy!

Điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng!

Buổi trưa, một đội nhân mã gồm năm người từ cửa thành phía Tây chậm rãi tiến vào, toàn thân mỗi người đều là áo đen, phong thái tiên phong đạo cốt, tư thế tự nhiên, yên lặng theo đoàn người vào thành, tiến nhập Thiên Hương thành.

Điều duy nhất có thể thấy được chính là, ở bên hông của bọn họ đều có một cái đai lưng màu tím vàng!

Cơ hồ ngay cùng thời khắc đó, từ cửa thành phía Đông, Thiếu tông chủ của Mộng Huyễn Huyết Hải - Hô Duyên Khiếu mang theo cao thủ dưới trướng, biểu tình trầm trọng dị thường bước vào khu vực Thiên Hương thành.

Cửa thành phía Bắc, một đội người mặc áo gai đội mũ cao tiến vào. Trên người những người này, đều mặc áo gai giống như được dệt bằng sợi nhưng cũng không phải sợi, trên bề mặt mơ hồ có ngân quang chớp động. Chiếc mũ cao trên đầu, vừa nhìn lại có cảm giác giống như đó là vương miện vậy, khiến cho người ta phải nhìn hết sức chăm chú, nhưng những người này cũng không coi ai ra gì, giống như là đang đi dạo trên sân vắng tiến vào.

Buổi đấu giá Diệp Cốt đan do Đường Nguyên chủ trì, rốt cục chính thức bắt đầu!

Đấu giá lần này, có thể nói là lần rầm rộ nhất từ trước tới nay, ngay cả phòng khách của Quý Tộc đường cũng tạm thời phải cải tạo không ít, trên dưới đều mở rộng, không gian phía trước phía sau càng là khuếch trương ra thêm nhiều gian phòng lớn nhỏ. Bằng không, chỉ sợ chỗ này thực sự không thể chứa nhiều người như vậy.

Tham dự đấu giá hội, phải đóng một trăm lượng hoàng kim trước ngày khai mạc vài hôm, nhận một tấm thẻ bài trên có đánh số được đặc chế, sau đó mới có tư cách tiến nhập. Chỉ cần từ nơi này thôi, cũng có thể nhìn ra tư duy về buôn bán làm ăn của Đường bàn tử kinh khủng tới mức nào. Đây thuần túy là coi tiền như rác a, ngay cả chỗ thẻ bài trên có đánh số được Bàn Tử đặc chế nhìn giống như hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo kia, chẳng qua cũng chỉ là một đống thẻ bài rẻ tiền mà thôi, tiền vốn nhiều nhất cũng không đến một lượng bạc một thẻ, lại có thể dùng lấy nó để kiếm một trăm lượng vàng, hơn nữa vào cửa liền sẽ thu về.

Bất quá toàn bộ người hôm nay tới tham gia đấu giá, ai sẽ để ý tới mấy trăm lượng vàng này? Cho nên âm mưu vơ vét của cải đầu tiên của Bàn Tử hoàn đại công cáo thành.

Mỗi nhà một trăm lượng, đối với những người này mà nói, có lẽ chẳng đáng để mắt tới, nhưng không ngờ số lượng thực sự quá lớn. Mấy trăm nhà chen chúc nhau mà đến, há có thể không cho Bàn Tử kiếm đầy bồn đầy bát, vui vẻ ra mặt?

Chỉ riêng việc đầu tiên này thôi, lại có thể thu vào sáu bảy vạn lượng hoàng kim!

Một con số khá khủng bố!

Đoan Mộc thế gia, Tư Không thế gia...sớm đã tới từ vài hôm trước, hiện nay đang ở Quân gia, người tới chính là Tư Không Ám Dạ cùng Đoan Mộc Siêu Phàm.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa mọc, sắc trời u ám nhưng trước cửa Quý Tộc đường đã có hàng đoàn người nhanh chóng tiến vào!

Đấu giá sắp bắt đầu, tiếp đó phải xem hoa rơi vào nhà nào thôi!

Bên trong Quý Tộc đường, Quân Khương Lâm đang ngồi rất thoải mái, đi theo bên người có bốn đại mỹ nữ: Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Xà Vương Thiên Tầm, Độc Cô Tiểu Nghệ. Còn về phần Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa đang cùng đám người Hải Trầm Phong Tống Thương đồng thời đi làm bảo vệ trị an cho khách mời.

Quản Thanh Hàn vốn không muốn xuất hiện, nhưng Quân Khương Lâm lại bằng mọi cách lôi kéo nàng đi ra. Không chỉ có xuất hiện, hơn nữa còn là hai người sóng vai cứ như vậy mà đi tới! Dọc theo đường đi mọi người nhìn thấy đều tránh né từ xa, giống như gặp phải ôn thần, đặc biệt kỳ lạ là không có nửa điểm tạp âm nghị luận.

Nhìn thấy vẻ mặt muốn tìm phiền toái của Quân đại thiếu, ai dám lên tiếng? Đây không phải là ngại mạng mình quá dài sao?

Cho nên đoạn đường xuất hiện này, Quản Thanh Hàn lúc vừa bắt đầu còn sợ hãi, có chút thấp thỏm không yên, nhưng thật ra đến bây giờ tâm ma đã trừ bỏ đi không ít.

Chỉ có Độc Cô Tiểu Nghệ đi theo phía sau, vẻ mặt ghen tuông, vị trí này vốn là của ta mà.Trên đường đi tiểu nha đầu quyệt miệng liên tục, tưởng chừng có thể treo lên đó cả bình dầu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK