Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một bàn tay thật ấm áp! 

Rốt cuộc là ai đã trợ giúp mình? Tiểu tử đó, Quân Khương Lâm cũng không có tu vi cao như vậy ah. 

Mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú em Quân Khương Lâm hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân ngồi ở phía sau, một bàn tay vẫn duy trì như cũ đặt ở trên lưng mình. 

Điều này sao có thể? 

Nguyên lai là thế nhưng thật sự là hắn sao! 

Quản Thanh Hàn nhất thời bị choáng váng, tiểu tử này khi nào lại có tu vi cao như vậy? chẳng lẽ… 

Bất quá hiện tại xem ra hắn vẫn không nhúc nhích.Có lẽ là do hắn giúp mình vận công trị thương, vì vậy nên cũng mất đi không ít khí lực? Khó trách hiện tại ngay cả mắt cũng không mở nổi, xem ra là mệt đến đứt hơi rồi. 

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy trên lưng mình, bàn tay kia bỗng nhiên nhúc nhích. Sau đó năm ngón tay giật giật, tức thời một cái giác một hồi nhột nhột trên lưng, tiểu tử này lại trên lưng mình sờ sờ nắn nắn, nhéo nhéo… ặc, sau đó lại vuốt v e. Ách, đây không phải là sàm sỡ sao? 

Toàn thân Quản Thanh Hàn cứng đờ. Quay đầu ghê tởm nhìn cái tên kia, hắn như cũ vẫn nhắm mắt nhưng vẻ mặt đích thực là đang hưởng thụ, khóe miệng cũng nhếch lên cười khoái chí bỉ ổi. Trên mặt tràn đầy vẻ [email protected] đãng, biểu tình một biểu cảm thật dâm dục. 

Đây là chú em đáng khinh bỉ trước kia sao. Nhưng trước đây mấy ngày không phải hành vi có chút biến đổi tốt lên hay sao, tất cả đều là giả tạo sao? 

Tại sao? 

Cái bàn tay kia lại động, lại không thể ngờ là đang dò dẫm xuống phía dưới. 

Quản Thanh Hàn sao không biết hiện tại mình đang bị tên tiểu tử này chiếm tiện nghi? 

"A!" Quản Thanh Hàn kêu lên một tiếng thất thanh vang trời, nhảy bật dậy tựa như dưới mông có lửa, theo bản năng xoay người vung cái tát thật mạnh, ba một tiếng giòn dã, tiếp đó là bồi thêm một tát, rồi hung hăng tung một cước cực mạnh. Sau đó khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân như thiếu nữ hờn dỗi, người ngây ra một hồi rồi đột nhiên bụm mặt xấu hổ, cúi gầm mặt mà đào tẩu. 

Quản đại tiểu công lực đại tăng, tốc độ có thể nói là cực nhanh, bóng trắng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mãi cho đến khi chính mình ở trong khuê phòng, tim vẫn đập liên hồi, vừa tức giận vừa thẹn thùng, mặt nổi đỏ lên như vừa mới bị hơ lửa, oán hận dậm chân như nữ hài, trong khóe mắt hai giọt lệ long lanh tràn ra lúc nào không biết, ngẩn ngơ ngơ ngẩn cả nửa ngày, rồi đột nhiên bổ nhào vào giường, trùm kín đầu, mơ hồ có tiếng rưng rức nghẹn ngào chậm rãi truyền ra, sau đó bị chặn lại như bị ép không phát ra tiếng. 

Quân Khương Lâm còn đang cảm nhận tấm lưng ngọc ngà, mềm mại, tuy rằng còn cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận sự mịn màng trắng nõn, non tơ làm cho tâm trí hắn si mê, nhất thời miệng cảm thấy khô khốc, bàn tay tựa như cũng có linh hồn của chính mình, không ngừng di chuyển theo ý riêng của nó. 

Thực sự rất trơn mịn nha… 

Trong lòng đang rất lâng lâng tán thưởng, cảm giác bay bổng không biết là đang ở đâu, tâm hồn như phiêu lãng giống như thần tiên. 

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Quân Khương Lâm sợ hãi cả kinh, còn chưa kịp mở to mắt, ba một tiếng, trên mặt đã ăn một cái bàn tay, rồi ba một tiếng vang giòn nữa, Quân đại thiếu gia buồn bực vô cùng, sao lại thế này? 

Đang muốn mở miệng quát hỏi thì đột nhiên phần bụng dưới bị một cỗ lực cực kỳ mạnh mẽ đánh vào. Quân đại thiếu gia còn chưa kịp cảm thấy đau thì thân thể đã bị bay ra ngoài như diều đứt dây, ước chừng bay xa ra đến ba trượng, lúc này mới bùm một tiếng lọt vào bụi hoa. 

Ước chừng tới ba trượng ah, Quân đại thiếu gia từ lúc sinh ra tới giờ thân thể tuy không tính là vạm vỡ cường tráng như những tráng hán, nhưng cũng là nam nhi theo đúng tiêu chuẩn, thân hình hắn cũng ước chừng cũng trăm cân có thừa. Vậy mà lại bị một cước của mỹ nữ đạp bay mất, thật là một đôi chân có sức mạnh cường hãn ah! 

Hay là sau khi phục dùng đan dược mới được mạnh mẽ như vậy? 

Thuốc, đúng là không nên cho bậy bạ a! 

Vài cái gai hoa bén nhọn xuất hiện cũng thật là tấu xảo, vừa khéo đâm thẳng vào khắp mông của hắn, làm khắp mông đều nở hoa, lại còn dính đầy trên khố của hắn… 

Hắn mơ mơ màng màng bò ra, trước mắt trống rỗng không một bóng người, suy nghĩ kỹ mới nhớ tới rốt cuộc là chuyện gì, nhịn không được suýt đến phát điên. Ta thừa nhận tuy rằng ta đích thực có chút tâm tư lưu manh, cũng có một chút hành vi lưu manh, tuy vậy bổn thiếu gia cũng có ý muốn giúp đỡ, tuy rằng kết quả … 

Có nói như thế nào đi nữa, ngươi cũng không nên không thèm lên tiếng gọi mà cứ thể hạ độc thủ chứ? Thật là không thông tình đạt lý mà! Mà quả thật cũng do ta lưu manh trước nhỉ. Quân đại thiếu gia ở trong lòng biện giải một hồi, cũng càng ngày càng cảm thấy đuối lý, tựa hồ một tát này cùng một cước theo lẽ thường là phải bị vậy. Có tội ah! 

Ngay cả mình cũng không cho mình thoát! Này còn có thể không buồn bực sao? 

Quân đại thiếu gia không biết nói gì, cấp đan dược cho gia gia và Tam thúc, kết quả hai người kia cơ hồ như đem chính mình trấn lột, lại cấp cho Quản Thanh Hàn đan được, trợ giúp vận công đột phá, suy nghĩ đại tẩu xinh đẹp ít nhiều cũng cấp cho vài lời khen ngợi, ít nhất cũng là có điểm khẳng định, nói không chừng có thể đối xử ôn nhu hơn, nào biết lại ăn phải một cái tát nóng hổi như bánh bao mới ra lò, lại bị một cước ở bụng dưới. 

Ài, may mắn là bụng dưới, nếu mà tiếp tục xuống tiếp một chút nữa? Không chừng trực tiếp chấn vỡ hai quả trứng gà của hắn? 

Quân Khương Lâm càng nghĩ càng lau mồ hôi lạnh, bộ dạng xám xịt đào tẩu. Hắn cũng không quên, vừa rồi phía dưới tiểu đệ đang anh dũng vươn vai cao ngất, nếu là một cước từ dưới hướng lên coi như là gà bay trứng vỡ, xôi hỏng bỏng không rồi. Tối thiểu mình cũng không cần đi Thiên Nam, ở nhà ôm tiểu đệ đệ của mình mà nhảy tưng tưng(chiêu này của phụ nữ kinh quá—bách phát bách trúng). Một đời anh hùng chắc hóa thành hư ảo. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK