Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với chuyến hành trình đi Thiên Nam lần này, trong lòng Quản Thanh Hàn cảm thấy không bình thường. Việc ở Huyết Hồn sơn trang người biết cũng không nhiều lắm, nhưng mà các đại thế gia trong kinh thành khẳng định là đều biết được tin tức này, tự nhiên là hoàng cung cũng sẽ không ngoại lệ. 

Mà tại thời khắc như thế này, lại có thể chỉ đích danh Quân Vô Ý cùng Quân Khương Lâm xuất chinh, đây là đạo lý gì? 

Coi như do Quân Vô Ý lãnh binh xuất chinh cũng có thể miễn cưởng cho qua, nhưng vì sao Quân Khương Lâm cũng có phần? Cho nên Quản Thanh Hàn nghĩ đến rất nhiều chuyện. Mà nàng cảm thấy chuyện rõ ràng nhất có thể hiểu là, nếu bởi vì chuyện của mình, sau lúc tới Thiên Nam, Thiên Nam Huyết Hồn sơn trang mượn cớ gây khó xử Quân Vô Ý cũng Quân Khương Lâm thì sao? Nên làm gì bây giờ? Thúc cháu hai người kia tính tình nóng nảy, nhất định sẽ làm cho chuyện này càng ngày càng xấu! 

Một khi hai người này làm loạn, lấy một chút lực lượng của hai thúc cháu bọn họ, làm sao có thế địch nổi cường thế của Huyết Hồn sơn trang? Nhưng chỉ cần song phương có một người nhắc đến chuyện này. Lấy tính cách của Quân Vô Ý cùng tính tình của Quân Khương Lâm, lúc đó có thể xác định chắc chắn chuyện này sẽ dẫn đến sự trở mặt của song phương, khi đó, làm thế nào có thể dễ dàng kết thúc! 

Hai người này, nhất là Quân Khương Lâm, vốn là hạng người trời không sợ đất không sợ! 

Có cái gì là hắn không dám làm? 

Cho nên Quản Thanh Hàn nhất định phải đi, hơn nữa. dù chết cũng phải đi! Cho dù các ngươi không mang ta theo, ta cũng sẽ một mình lên đường! 

Tốt nhất là không có việc gì xảy ra, mọi người cũng nhau trở về. 

Nhưng nếu một khi có chuyện, có Quản Thanh Hàn ở đó, tối thiểu cũng có một lợi thế. Nếu như thật sự không còn cách nào, thà rằng hy sinh chính mình, cũng phải đổi được sự bình an trở về của hai thúc cháu Quân Vô Ý cùng Quân Tà! Bất quá tâm tư này, cũng không thể để cho hai thúc cháu bọn họ biết. Nếu không, bọn họ nhất định là cắt đứt chân mình cũng sẽ không cho mình xuất hành. Tam thúc cũng có một số điểm tốt, nhưng mà vốn dĩ thúc tử Quân Khương Lâm của mình tính tình vô cùng tà, chuyện giam cầm mình hắn tuyệt đối có thể làm được! 

Điểm này, Quản Thanh Hàn trong lòng hiểu rõ vô cùng. 

- Ta hiện đang muốn ngăn cản nha đầu kia, chị dâu, chị dâu thân mến của ta, lúc này thêm ngươi đòi đi chẳng phải càng làm mọi thứ thêm loạn a, ngươi xem ta rất dễ bị khi dễ phải không? 

Quân Khương Lâm gãi gãi đầu tóc, muốn phát điên: 

- Nếu như các ngươi muốn đi, cũng đừng tới tìm ta a. Ta liền không suy nghĩ nữa, các ngươi đi tìm Tam thúc đi. 

- Ngươi có tính hay không đó là việc của ngươi, mà ta có đi hay không, lại là chuyện của ta 

Quản Thanh Hàn thản nhiên nhìn hắn, kéo Độc Cô Tiểu Nghệ rời đi. Độc Cô Tiểu Nghệ trước khi đi còn khẽ nháy mắt ra hiệu hướng Quân Khương Lâm thị uy. 

Ngươi muốn thị uy thì cứ thị uy, chỉ cần không gây thêm phiền toái cho ta, thích đi đâu thì đi, ta cũng sẽ không để ý. 

Quân Khương Lâm méo miệng tự vả vào mồm. 

Xế chiều hôm đó, Quân Khương Lâm cùng hơn hai trăm thị vệ chia ra thành những tốp nhỏ, vô thanh vô tức biến mất khỏi Quân gia. 

Ban đêm. 

Quân lão gia tử thân hình cường tráng đứng ở trong sân, nói vài câu với hơn mười bóng đen, sau đó hơn mười người này xoát một tiếng liền tản ra. Trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng. 

Lão gia tử thở dài, hỏi Lão Bàng bên cạnh: 

- Bọn hắn khi nào thì sẽ tới? 

Lão Bàng nghĩ nghĩ, nói: 

- Phỏng chừng vào buổi tối ngày mai. 

- Ừ! 

Quân lão gia tử nhíu mày: 

- Lão Bàng, chuẩn bị tốt khăn che mặt cùng y phục dạ hành. 

Lão Bàng trong mắt lộ ra tiếu ý. 

Trong tiểu viện Quân Vô Ý, Quân tam gia song chưởng hợp lại. Tờ giấy trong tay hóa thành nát bấy, ha ha cười, lẩm bẩm nói: 

- Đêm mai sao? 

Màn đêm buông xuống, đêm dài bỗng chốc qua nhanh, mặt trời mọc rồi lại hạ, hoàng hôn lại đến.  

Mặt trời lặn, ánh trăng nhô lên, ánh sáng trong màn đêm nháy mắt lan tỏa, Triệu Vô Cực đã quên chính mình đã bao nhiêu lần giơ roi giục ngựa, khoảng cách từ khi rời thuyền lên bờ cũng đã được hai ngày, suốt hai ngày ngựa không dừng vó! 

Từ lúc khởi hành từ Giang Nam đến hiện tại. Trên cả đoạn đường chín ngày không chút nào ngừng lại, một ngày một đêm chạy gấp, so sánh với trước thì thu hoạch rất rõ ràng, so với thời gian dự định thì tiết kiệm được hai ngày. 

Hơn hai ngày này, có thể tránh được nhiều chuyện ngoài ý muốn! Những chuyện hắn có thể gặp phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK