Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạc Trùng Tiêu vội vã hỏi:  

- Ngươi tại sao lại mất bình tĩnh như thế?  

Khuôn mặt Xà Vương Thiên Tầm lúc xanh lúc trắng, đôi môi run run, nước mắt đảo quanh tròng mắt, toàn thân như là cành liễu trước gió, không ngừng run rẩy. Rốt cục hai hàng nước mắt tràn mi mà ra, nức nở nói:  

- Tam ca, Tứ ca, Phạt Thiên Thánh Quả đã chín, thế nhưng, Phạt Thiên Thánh Quả đã bị, bị đánh cắp rồi, hu hu.  

Đả kích trầm trọng bực này, mặc dù nàng là chí tôn Xà Vương đứng đầu vạn thế nhưng cũng chịu không nổi! Nhìn thấy Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn chạy đến, nàng tựa như gặp được nơi dựa vào, ủy khuất, thất lạc, tuyệt vọng trong lòng đều được tuôn ra theo tiếng khóc nghẹn ngào!  

Phạt Thiên Thánh Quả chính là có quan hệ tới tương lai mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm sau này của Thiên Phạt sâm lâm! Quan hệ rất trọng đại, quyết không thể bị mất, gánh nặng này căn bản đều đè nặng trên vai Xà Vương! Hết lần này tới lần khác trong vòng vây của cường địch, đang lúc khẩn yếu mà Phạt Thiên Thánh Quả lại bị mất trong tay mình!  

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người lập tức ngây ra như phỗng! Rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, nắm chặt lấy vai Xà Vương, dồn dập hỏi:  

- Gì? Phạt Thiên Thánh Quả bị trộm? Điều này! Điều này sao có thể? Điều này sao có thể chứ!  

- Là thật đó.  

Thiên Tầm đã sớm không còn nửa điểm phong thái của Xà Vương nữa, nghĩ tới hậu quả đáng sợ, trái tim của nàng cũng trở nên lạnh lẽo. Lúc này nàng liền kể lại chuyện xảy ra lúc trước.  

- Đại trận phòng vệ xung quanh vẫn còn tốt chứ? Không có nửa điểm báo động sao?  

Hạc Trùng Tiêu trầm giọng hỏi.  

- Tất cả phòng hộ đều không có tổn hao gì, đều tốt cả. Bình thường đến nỗi không cách nào bình thường hơn, nhưng Tam ca, Phạt Thiên Thánh Quả lại cũng không có dấu hiệu gì liền biến mất  

Thiên Tầm vội đến nỗi muốn khóc.  

- Đừng vội! Thánh quả sau khi chín muồi mới bị trộm. Mấy trăm năm tâm huyết của chúng ta cũng không thể để uổng phí được. Chúng ta còn có cơ hội đoạt lại! Người nọ đã trộm đi Thánh quả, thế nhưng lại không có làm kinh động tới đám thủ vệ, điều này làm sáng tỏ hai điểm, thứ nhất, thực lực của người nọ hơn xa chúng ta. Cho nên mới mới có thể đi lại vô tung vô ảnh như thế, nếu như vậy chúng ta lại biết! Dù sao nắm tay người nào lớn thì người đó được, tài nghệ không bằng người còn có lời gì để nói? Thứ hai chính là sau khi người nọ trộm đi Thánh quả lại không có nắm chắc có thể vô thanh vô tức trốn đi, còn đang ở phụ cận quanh đây. Cũng không có đi xa! Chúng ta cẩn thận điều tra một phen rồi bàn sau. Chuyện đã xảy ra, có sốt ruột cũng không có ý nghĩa, duy chỉ có đi giải quyết vấn đề mới là có lý!  

Tất cả mọi người không ngờ tại thời khắc khẩn yếu này. Người bảo trì bình tĩnh nhất cư nhiên chính là vị Hùng Đại Vương này! Thậm chí còn có thể áp dụng sách lược nữa!  

Trí giả nói ngàn điều tất có một điều sai, kẻ ngu nói nghìn điều tất có một điều đúng. Quả nhiên là chí lý nha. Quân Khương Lâm ẩn thân ở một chỗ, nhịn không được khen ngợi vài câu. Không thể tưởng được Hùng đầu đất này lại thông minh đột xuất như thế. Quả thực là khó có!  

Mà lời Hùng vương nói quả là có lý, Xà Vương Thiên Tầm cùng Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu đồng thời sáng mắt lên, cảm thấy thật có lý.  

Hạc Trùng Tiêu gật gật đầu, cũng không nhiều lời trước tiên là ngẩng đầu lên sau đó hét dài một tiếng phá không. Vài âm tiết kỳ quái được phát ra. Sau khi nhận được tin tức, tất cả huyền thú phi hành đều nhất tề vỗ cánh bay đi. Tốc độ cực kỳ thong thả, sắp xếp thành một hàng dày đặc hướng về bên này, giống như tất cả thú phi hành trên bầu trời bị càn quét tụ lại thành một đám.  

Hùng Khai Sơn cũng đồng thời thét dài, tất cả huyền thú ở mặt đất cùng với trên cây đồng thời mang thái độ cực kỳ ngưng trọng, tụ tập lại.  

Xà Vương phát lệnh cuối cùng, độc xà độc trùng như thủy triều dày đặc xuất phát.  

Mạng lưới dày đặc vây quanh như vậy, chỉ cần người nọ có ở chỗ này, cũng sẽ không thoát được, Cho dù có cứng rắn xông ra hắn cũng bị đè chết!  

Chỉ trong chốc lát nơi đây đã dày đặc toàn huyền thú, tựa như một cái thùng sắt! Cơ hồ có thể nói chỗ này là một không gian đầy nước, nước muốn chảy ra trước tiên phải phá được vòng vây, nếu không tuyệt đối không có khả năng thoát ra!. Truyện Hot  

Bởi vì tất cả khe hở, kể cả là dưới đất hay trên bầu trời, thậm chí ngay cây cối cũng bị huyền thú dùng thân thể bao quanh! Trên mặt đất dày đặc độc xà độc trùng, cho dù có gặp trận mưa rào cũng sẽ không ẩm đất.  

Cái này phải tụ tập bao nhiêu huyền thú mới đạt tới trình độ này a? Quân Khương Lâm nhìn vậy mà da đầu có chút tê dại. Cảm giác như mình lọt vào vô biên vô hạn biển huyền thú, đưa mắt nhìn quanh, bao la bát ngát toàn là huyền thú!  

Nếu như bị đám này phát hiện, cho dù không cần động thủ, mỗi một con thú chí cần nhổ bọt tuyệt có thể dìm chết chính mình!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK