Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184

– Từ lúc này trở đi, Tam thiếu gia có thể bám víu tính mạng, làm một người bình thường đã là may mắn lắm rồi. Ngoài ra, sau này nếu như có hoạt động mạnh thì sẽ bị đầu choáng mắt hoa, cảm giác ngũ tạng như lửa đốt, thậm chí thường xuyện nguy hiểm tới tính mạng.

Quân Chiến Thiên chết lặng, sắc mặt đại biến.

– Nghiêm trọng dữ vậy sao? Thần y có cách nào chữa khỏi không? Không lẽ một chút hy vọng chữa khỏi cũng không có?

Phương Hồi Sinh thở dài một tiếng rồi nói.

– Vẫn là câu nói đó, đôi khi sức người có hạn. Ta tuy được xưng là Thần Y, dẫu cho thật sự có thủ đoạn thông thần thì lúc này có nhiều bệnh tình dồn lại một chỗ, dù là thần tiên tái thế chỉ sợ cũng phải bất lực. Quân lão à, ai ai cũng mong cho con cháu có tương lai tốt đẹp, đúng là là việc trong lòng rất muốn, nhưng, cũng phải lượng sức mà làm thôi.

Nói xong, lão nhấc bút lông bắt đầu viết phương thuốc.

– Cứ theo phương thuốc này, mỗi ngày uống ba lần, nghỉ dưỡng cẩn thận là có thể hồi phục được một, hai thành. Nhưng còn đối với tu vi Huyền khí thì suốt đời đã không còn hy vọng rồi!

Quân lão gia tử trơ ra như gỗ, ngay cả Đường Nguyên đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.

Nhưng, ai dám hoài nghi lời “phán” của vị đứng đầu y học này? Mà có ai có tư cách để hoài nghi chứ!

Ráng nặn ra một tiếng cười, Quân Chiến Thiên mặt tối sầm:

– Có thể giữ được cái mạng không bị tàn phế, lại có thể như người bình thường tự mình đi lại là tốt rồi, còn chuyện Huyền khí… Thiên Hương Quốc vô số người cả đời chưa hề được tiếp xúc qua nó vẫn không phải đều có thể kiến công lập nghiệp sao?

Nói thì nói vậy thôi chứ nỗi thất vọng trong giọng nói của lão gia tử thì ngay cả Đường Nguyên cũng nghe ra được.

Đường Nguyên an ủi:

– Đúng vậy đó, giống như Lý thái sư đương triều của chúng ta, không phải chỉ là một thư sinh văn nhược hay sao? Nhưng hắn vẫn có thể tung hoành trên triều đường, dưới một người, trên cả vạn người sao?

Câu nói này của tên mập họ Đường vốn dĩ chỉ là muốn tâng bốc một chút thôi, không ngờ Quân lão tử nghe xong trong lòng nộ hỏa bừng bừng, tưởng là tên Đường mập đang chửi xéo. Phải biết rẳng, Huyền khí của Lý Thái Sư là do năm đó, Quân Chiến Thiên đích tay phế đi, từ đó mới dẫn tới mối oán thù giữa hai nhà, mãi tới nay cũng chưa giải quyết được và cũng vĩnh viễn không có cách nào hóa giải…

– Cút!

Quân lão gia tử giận dữ quát một tiếng.

Đường mập bị lão gia tử quát khiến toàn thân run rẩy, sợ vãi ra quần, cuốn đít chạy thẳng, mà vẫn không biết mình làm sao mà đắc tội lão gia tử nữa. Hắn rõ ràng chỉ nói theo lão gia tử thôi mờ!

Phương Hồi Sinh thở dài, thu dọn hòm thuốc, xin cáo từ. Quân lão gia tử an bài vài tên thị vệ đưa lão về, còn bản thân thì ngồi bất động bên giường của cháu nội.

Hành động này không khỏi khiến cho vị Phương đại thần y này trong lòng thầm trách cứ:

“Lúc đi so với lúc đến, đãi ngộ thiệt là khác nhau nhiều quá!”

Ngoảnh đầu lại, phát hiện Quân Khương Lâm không ngờ đang cười, Quân lão gia tử thở dài, giận dữ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK