Nói thì cứ nói đi, sao lại đem lửa đốt tới người lão tử, đã sớm nghi tiểu nha đầu này không phải đèn đã cạn dầu rồi, không ngờ lại tới nhanh như vậy. Thật khiến hắn cảm thấy khó chịu mà.
Kiếp trước kiếp này của lão tử cộng lại có thể làm ba ba của ngươi, bây giờ lại muốn ta gọi ngươi là cô cô? Hừm, chọc giận lão tử, trước tiên ta sẽ lột sạch ngươi, cho ngươi gọi là lão công luôn!
Quân Khương Lâm tức giận đào tẩu. Nhưng không có trở lại tiểu viện của mình, mà trực tiếp chạy ra khỏi Quân gia.
Quân gia lúc này còn có Ưng Bác Không. Điều này khiến hắn rất yên tâm.
Cho nên Quân đại thiếu hiện tại muốn làm chuyện khác, chế thuốc, chế thuốc thôi, ít nhất phải giải tỏa tâm tình buồn bực lúc này.
Tính cách của Quân Khương Lâm nghiêm túc cùng mạnh mẽ. Làm việc tàn nhẫn, cực đoan, bướng bỉnh, tùy tâm sở dục. Đều thích làm theo ý mình, lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói là làm, cho dù gãy lưng cũng không khom! Đây đều là đặc điểm rõ rệt của hắn!. ngôn tình hay
Thế nhưng hắn có một đặc điểm rất lớn nữa là, có thù tất báo!
Lúc trước lục trưởng lão ngang tàng bá đạo, khiến Quân Khương Lâm giận giữ tới tận trời! Khi dễ người, có thể, ngang tàng bá đạo, cũng có thể. Thế nhưng ngươi tuyệt đối đừng có khi dễ lên đầu của ta!
Nếu không, ta sẽ dùng gấp trăm lần để báo lại ngươi!
Tuy Ưng Bác Không đã thống khoái dạy bảo đám lục trưởng lão kia rồi, thế nhưng sát ý của Lâm Quân đã sớm bị khơi dậy rồi, trong mắt những người khác, tuy việc làm của Ưng Bác Không đã là rất quá rồi, thế nhưng ở trong mắt Quân Khương Lâm, như thế vẫn còn chưa đủ!
Còn xa mới đủ!
Thù phải tự tay báo, có hận phải rửa ngay!
Uy nghiêm của Lâm Quân há người nào cũng có thể tùy tiện mạo phạm? Mặc dù đây là dị giới, mặc kiếp này thực lực của mình còn rất yếu, mặc dù người mạo phạm ở thế giới này thực lực cực cao, thế nhưng Lâm Quân thủy chung vẫn là Lâm Quân!
Ưng Bác Không xuất thủ cũng không phải là tự ta xuất thủ! Mối thù của mình phải do chính mình tự tay báo! Nhờ vào tay người khác giúp mình hả giận, không phải là hành vi của nam tử hán đại trượng phu. Lại càng không phải là phong cách của Lâm Quân ta!
Cho nên Quân Khương Lâm áp dụng hành động trả thù ngay! Lúc này hắn tính chuẩn thời gian rồi rời khỏi Quân gia!
Mà lúc rời đi, cũng tuyệt đối không để người khác hoài nghi!
Tam trưởng lão cùng Ưng Bác Không đi đến một bên, hai người thoạt nhìn rất trấn định, thế nhưng trên thực tế đều là một bụng nghi kị.
Ưng Bác Không khó hiểu chính là: Quân gia tuy cũng có thể xem như là quyền cao chức trọng, thế nhưng quyền cao chức trọng này cũng chỉ giới hạn trong Thiên Hương đế quốc mà thôi, nhưng toàn bộ đại lục nhiều lắm là một thế gia giàu có trong thế tục. Cùng đám gia tộc đầy cao thủ siêu cấp Huyền khí kia khó có thể chống cự được, mà sao lại không phải gia tộc nào đó mà lại nhằm trúng Phong Tuyết ngân thành kết thù.
Lục trưởng lão vừa mới nói mấy lời kia, hắn một câu cũng không bỏ qua, tự nhiên minh bạch lục trưởng lão này căn bản không phải tới vì Tiêu gia công tử bị làm nhục. Mà bởi vì bản ý của hắn căn bản chính là có chủ tâm muốn làm nhục Quân gia. Thế nhưng Quân gia rốt cuộc đã làm chuyện gì. Mà lại có thể khiến một vị tu vi thần huyền đến thêu dệt chuyện? Hơn nữa sau lưng người này còn có một quái vật khổng lồ như Phong Tuyết ngân thành!
Ưng đại chí tôn thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải!
Lục trưởng lão cũng chứa một bụng khó hiểu.
Ưng Bác Không làm một trong Bát Đại Chí Tôn, không ngờ từ lúc nào lại tới Quân gia làm bảo vệ vậy? Thậm chí không tiếc mạo hiểm đắc tội với Phong Tuyết ngân thành, gây nên hậu quả bực này, cũng chỉ là vì giữ nhà cho Quân gia? Ưng Bác Không cũng không phải là người dễ xúc động mà?
Quân gia dựa vào cái gì mà có thể mời được Ưng Bác Không, điều này thật sự là quá khó hiểu đi!
Trong chuyện này. Đến tột cùng còn có cái gì là ta không biết nữa đây? Nếu như năm đó Quân gia có Ưng Bác Không làm chỗ dựa như vậy. Hết thảy thảm sự của Quân gia sẽ không phát sinh. Thậm chí Hàn Yên Dao cùng Quân Vô Ý trong lúc đó đã sớm thành vợ chồng rồi cũng không chừng, sao lại đến mức thủy hỏa bất dung như ngày nay, khiến cho hai bên như ngăn cách bởi một núi thây biển máu!
- Xin hỏi chí tôn đại nhân một câu, ngài vì sao lại ở chỗ này vậy?
Thái độ của tam trưởng lão rất cung kính, một điểm cũng không nhìn ra hắn đang nói chuyện với một người vừa nãy còn làm nhục một đám cao tầng của Phong Tuyết ngân thành.
- Ta còn chưa hỏi qua các người đó? Các ngươi vì sao lại tới chỗ này? Phong Tuyết ngân thành cùng Quân gia rốt cuộc là có chuyện gì? Huynh đệ kia của ngươi vì sao có điểm liều mạng, tự hạ thân gây hấn với tiểu bối! Khiến một kẻ làm tiền bối như ta cũng cảm thấy hổ thẹn?
Ưng Bác Không hừ một tiếng, hỏi ngược lại.
- Ngài không biết tiền căn hậu quả trong đó đúng không?"
Ba trưởng lão lập tức mở to hai mắt mà nhìn. Vị trước mắt này khiến người ta không nói được lời nào, gì cũng không biết mà đòi ra mặt bảo vệ?
- Biết gì? Nếu như ta biết còn hỏi các ngươi làm gì?