Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ai cũng có thể nói câu này, chỉ có Tiêu gia các người nói ra những lời này là không được!  

Quân Khương Lâm ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bọn họ, lẳng lặng, lại mang theo sát khí, chậm rãi nói:  

- Ta từng nói với Tiêu Bố Vũ, phàm là người của Tiêu gia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua! Nếu không ai tin thì đã không hứa hẹn, bổn công tử cũng không phải là người thất tín, nhất định nói được thì làm được! Ngay cả hứa hẹn với người chết, cũng không có thể thất tín a!  

Lục trưởng lão bị đại thiếu trêu chọc, tức giận đến cả người phát run, miễn cưỡng đề khí, hét lớn một tiếng đánh tới, Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, răng rắc một tiếng, Tiêu Phượng Ngô bi thảm còn hơn heo bị giết thịt, vai trái bị Quân Khương Lâm nắm chặt!  

- A, không nên, không cần cắt da đầu đổ thủy ngân, van cầu đại ca mà, van cầu Quân đại ca, Quân lão gia, Quân tổ tông oa oa…  

Tiêu Phượng Ngô đau nhức, đột nhiên cầu xin tha thứ, càng nói càng đau càng nói càng sợ, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, nước mắt tung hoành, cái gì có thể nói hay không thể nói đều nói hết ra.  

Lục trưởng lão nhất thời thân mình dừng lại, kinh sợ rống to:  

- Quân Khương Lâm, ngươi thật đê tiện!  

Quân Khương Lâm cười ha ha, nói:  

- Đê tiện? Ngươi lại có thể không biết xấu hổ nói ta đê tiện? Khi các ngươi tàn sát mấy vạn người vô tội có nghĩ đến đê tiện không? Các ngươi đem trung thần lương tướng hậu nhân, những đứa bé ngây thơ làm thành phế nhân, có nghĩ tới hay không thế sự chuyển vần? Như thế nào đến phiên người nhà các ngươi bị hại, liền nói người ta đê tiện? Việc ta làm hôm nay có thể so sánh với các ngươi trước giờ sao?  

Trong tiếng hắn cười lớn là tiếng Tiêu Phượng Ngô kêu gào thảm thiết, thanh âm xương gãy không ngừng vang lên, tứ chi đứt đi, thân thể mềm oặt đổ xuống, thanh âm gần như là r3n rỉ. Lục trưởng lão gầm lên giận dữ, điên cuồng vọt lên, Quân Khương Lâm nhìn thấy lục trưởng lão, đột nhiên bắt lấy gáy Tiêu Phượng Ngô ném tới, răng rắc một hồi thanh âm thanh thúy, xương cổ cũng đã bị vặn gãy…  

Mà Quân Khương Lâm ở phía sau thân hình Tiêu Phượng Ngô mãnh liệt lủi tới! Như cuồng phong thiểm điện!  

Lục trưởng lão chấn động, hắn đang tiến lên, thân mình Tiêu Phượng Ngô lại lao đến trước mặt, trong lúc cấp bách, đưa tay tiếp đón thân hình Tiêu Phượng Ngô, lại nghe thấy tiếng gió vù vù, Quân Khương Lâm theo sau đuổi tới.  

Đã nhìn thấy Quân Khương Lâm cùng Tiêu Bố Vũ chiến đấu, lục trưởng lão như thế nào không biết Quân Khương Lâm có thân pháp như quỷ mỵ, hơn nữa chính mình sức lực không còn, công lực thua sút ngày thường, nào dám khinh thường, nắm chắc thời cơ dứt khoát không tiếp thân mình của Tiêu Phượng Ngô, chính mình hướng bên trái chợt lóe, trước tiên rút ra trường kiếm đón gió run lên, khắp bầu trời tựa như hoa tuyết xuất hiện!  

Hắn bên này mới vừa rút ra trường kiếm, thi triển Ngân Thành tuyệt kiếm, lại đột nhiên nghe thấy "Phanh" một tiếng, răng rắc một tiếng vang lên, đã thấy thân mình Tiêu Phượng Ngô chuyển hướng bay về phía mình, do Quân Khương Lâm đột nhiên đá một cước, để cho hắn thay đổi phương hướng, tiếp tục bay về phía lục trưởng lão.  

Một cước này, ngoại trừ thay đổi phương vị, lại đá vào eo, nhất thời làm thắt lưng Tiêu Phượng Ngô cũng hoàn toàn bị phá nát! Đến bây giờ, Tiêu Phượng Ngô ngoại trừ trên mặt coi như hoàn hảo, còn lại hầu như giống y chang Tiêu Hàn!  

Hoàn toàn phế đi!  

Lục trưởng lão tránh cũng không thể tránh được, nếu mạnh mẽ xuất kiếm, người thứ nhất không may chính là Tiêu Phượng Ngô, vội vàng toàn lực triệt tiêu, một tay đón lấy Tiêu Phượng Ngô, lục trưởng lão là nhân vật bậc nào, mới vừa ngừng tay liền nhận ra thảm trạng của Tiêu Phượng Ngô, không khỏi giận tím mặt, cả kinh kêu lên:  

- Quân Khương Lâm, ngươi thật là tâm ngoan thủ lạt a!  

Nhưng sau khi hắn nói xong mấy lời này, liền phát hiện một việc khiến hắn sợ ngây người!

Thân là Thần Huyền cường giả, lục trưởng lão sớm đã đề phòng Quân Khương Lâm, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện rồi!  

Không chỉ hắn, tất cả mọi người cũng nghĩ như vậy.  

Vì vậy vào lúc đó, công kích lục trưởng lão, chính là lựa chọn duy nhất Quân Khương Lâm có thể làm! Nếu không cũng có thể toàn thân lùi lại! Bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão đứng xa xa nhìn về bên này, tay đè chuôi kiếm, đồng dạng cũng đã chuẩn bị tùy thời có thể tiến lên tiếp ứng!  

Nhìn qua thân pháp quỷ dị vô cùng cao minh của Quân Khương Lâm, tất cả mọi người ở đây cũng nổi lên lòng đề phòng, cho dù là Thần Huyền cường giả cũng không ngoại lệ! Thậm chí Ưng Bác Không nổi danh về thân pháp cao minh, tự hỏi mình nếu bản thân chống lại Quân Khương Lâm cũng chưa chắc có thể thủ thắng!  

Lúc này, trong mắt những vị Thần Huyền cường giả ở đây, vốn chỉ là một Thiên Huyền sơ giai nhỏ bé, lại làm cho toàn bộ cường giả ở đây coi trọng, là một cao thủ có thể sánh ngang cấp bậc với mình!  

Không thể không đề phòng!  

Không chỉ đề phòng còn phải lấy mười hai vạn phần cẩn thận, cẩn thận mà phòng bị a!  

Nhưng lúc này, mọi người toàn bộ đều thấy rõ ràng Quân Khương Lâm đang theo sát thân thể Tiêu Phượng Ngô mà lao đến, thậm chí, trường kiếm trong tay hắn vẫn lóe lên tia lạnh lẽo thấu xương.  

Nhưng bất chợt thân ảnh Quân Khương Lâm lại lóe lên xuất hiện phía sau lưng bát trưởng lão!  

Khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười tàn khốc, hàn quang chợt lóe!  

Thần kiếm!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK