Mục lục
Quân Lâm Binh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân đại thiếu lồm cồm đứng dậy, chuyện đầu tiên chính là trước hết ở trên mặt mình tự vả một cái tát: Cái tội ngu xuẩn khoe khoang này! Nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra a? Biết rõ đồ chơi này nhất định sẽ khiến lòng người rung động, linh đan diệu dược trước mắt, ngay cả cha con chú cháu cũng không ai giảng giải nhân tình hết. 

Nghĩ lại lần nữa, chuyện này cũng không đúng nha. Ta làm ra thứ này rõ ràng là vì Quân gia lập được công lớn, như thế nào bây giờ lại cho ta một loại đãi ngộ thê thảm như phản đồ? 

Chầm chậm dùng dằng lấy ra một bình Huyền Dương đan, một bình Tâm Ma đan, một bình Bách Giải đan, một bình Thập Niên đan, bày ra trên bàn, hai tay xòe ra một cái: 

- Hết rồi! Không còn gì nữa. 

- Ta không tin! Tiếp tục đem ra! 

Hai cha con đồng thời rống to. 

- Thật không có. Gia gia, chỗ này chính là phân lượng của một trăm người! Sư phụ ta chỉ cho nhiều như vậy thôi. 

Quân đại thiếu vẻ mặt chân thành, thầm nghĩ hai người muốn đồ chơi này thì có cái tác dụng gì? Không ngoài là cho tâm phúc bộ hạ của mình có thể đề thăng thực lực, những người như thế không phải là có thể tin a. Còn lại ta tự mình giữ lại. 

- Cái gì, trong bình này của con đủ phần cho một trăm người? 

Hai cha con quả thật khó mà tin tưởng được. Dược vật trân quý như vậy, một khỏa hay nửa khỏa cũng đã là cả đời khó cầu. Thậm chí lúc trước khi Quân tam gia nói muốn một trăm mười mấy bình, cũng chỉ là vui đùa nói như vậy thôi. 

Linh dược bậc này, trong một bình chỉ có ba hay năm khỏa cũng đã là cực hạn rồi. Nghe Quân đại thiếu gia nói thế, mấy người không chớp mắt nhìn vào trong bình. Có đầy đủ phần linh dược cho trăm người, làm sao có thể không há hốc mồm ngạc nhiên? 

- Thật mà, đây là linh dược sư phó con dùng rất nhiều khí lực để luyện chế, nếu không lúc trước con thường xuyên phái người thu gom nhiều dược tài như vậy làm gì? Bất quá sư phó nói hắn lần này nguyên khí đại thương, không có ba hay năm tháng là không khôi phục đủ. Còn nữa, dược liệu chủ yếu trong luyện chế linh dược đã hết sạch, trong một đoạn thời gian tương đối dài, dược vật cùng loại không thể luyện chế nữa. Vì thế, những thứ này nên sử dụng cẩn thận. 

Quân đại thiếu gia tự nhiên là phóng đại một chút sự thật, nếu để cho hai cha con này biết được những dược vật này lại có thể làm ra với số lượng lớn, còn không trực tiếp bức mình hàng ngày "Luyện dược nhân sinh" (lấy luyện dược làm cuộc sống) 

Hai cha con lúc này mới cảm thấy tương đối hợp lý. Chỉ có dạng cao nhân như sư tôn của Quân Khương Lâm, mới có thể luyện chế ra "thần dược" bậc này. Về phần không thể tiếp tục luyện chế nữa lại càng hợp lý. Nếu như thần dược bậc này cũng có thể làm ra với số lượng lớn, vậy đây không phải là trò đùa quá trẻ con ư? 

Hai cha con nhấc tay mang Quân Khương Lâm gạt sang một bên, hai người đồng thời đưa tay qua bắt lấy. 

- Của ta! 

- Của con! 

- Phanh, phanh phanh phanh...! 

Rất hiển nhiên, hai cha con vì chiếm lấy đan dược, bắt đầu động thủ. 

Quân Khương Lâm nhanh như chớp bay ra khỏi đại sảnh, không để ý tới hai cha con vừa vô sỉ vừa vô lương kia. Dù sao lúc này hai người đánh nhau như thế nào đi nữa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Làm gì thì làm đi, ca vẫn còn việc bận trong người. 

Quân đại thiếu gia trong lúc hữu ý vô ý, lắc lư loạng choạng quá bộ đến tiểu viện của Quản Thanh Hàn. Quản Thanh Hàn đang an tĩnh ngồi ở dưới bóng cây trong tiểu viện, lẳng lặng thưởng thức cây hoa trước mắt, vẻ mặt điềm đạm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng rõ ràng nghe được tiếng bước chân của Quân Khương Lâm, nhưng mà vẫn như cũ không có ý định xoay người lại. 

- Có chuyện gì sao? 

Thanh âm của nàng rất bình thản. 

- Cũng không có đại sự gì, chỉ là vài khỏa đan dược. Rất không tệ, tỷ ăn thử chút không? 

Quân Khương Lâm cười khan hai tiếng. 

- Nga? 

Quản Thanh Hàn chậm rãi xoay người lại. Trên mặt nhìn hắn một cái bình thản. 

- Loại đan dược gì? 

- Chính là mấy loại đồ chơi do đệ làm ra, chốc lát liền có kết quả rất tốt, tỷ dám ăn không? 

Quân Khương Lâm gần như muốn nói ra hai từ trong đầu: Xuân dược. Suy nghĩ một chút rốt cục không dám nói. 

- Có cái gì mà không dám? Sợ ngươi độc chết ta? 

Quản Thanh Hàn cười cười ngoài dự liệu của hắn, tức khắc khiến ánh mắt Quân Khương Lâm thẳng tắp. Mỹ nhân dường như luôn luôn băng sương đột nhiên nhoẻn miệng cười. Kinh diễm a, chấn động a, ngoài ý muốn a. 

- Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia ngươi mặc dù vẫn như trước có chút bất kham. Nhưng qua đoạn thời gian này ta hiểu rõ, ngươi cũng không phải là loại người cần dựa vào thủ đoạn hèn hạ. Hơn nữa ta thủy chung là đại tẩu của ngươi. 

Quản Thanh Hàn đưa tay tiếp lấy ba khỏa dược hoàn Thiểu Âm đan, Tâm Ma đan, Thập Niên đan trong tay Quân Khương Lâm, đây chính là phần của nữ tử này. Nàng bình thản nhìn Quân Khương Lâm một cái, cũng không do dự chút nào, ngửa đầu một cái nuốt xuống. 

Quân Khương Lâm trừng mắt một cái, vừa muốn nói: "Tỷ chờ đến khi luyện công hãy ăn", nào biết còn chưa kịp nói gì Quản Thanh Hàn đã ăn vào rồi, nhịn không được "a" một tiếng đầy kinh ngạc. 

Nhìn Quản Thanh Hàn không hề hoài nghi liền phục dụng đan dược của mình, lúc đó đột nhiên trong lòng Quân đại thiếu dâng lên một trận ý tứ hối hận: "Phải chi biết rằng người chị dâu này tín nhiệm ca như thế, ca như thế nào lại không có luyện xuân dược a? Thật là thất sách a. Phi, cái này nhất định lại là ý niệm trong đầu của Khương Lâm trước kia tác quái. Ca thuần khiết như vậy như thế nào lại là loại người này".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK