Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107

“Cái gì?” Anh Phong thấy tất cả đàn em của mình bị thương thì giật thót.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Anh Phong, hỏi: “Mày là người quản lý trật tự nơi này hả? Lão đại của mày là ai?”

“Lão đại của tao là Anh Nguyên, nhãi ranh, dám đánh người của tao, mày biết điều này đồng nghĩa với cái gì không?” Anh Phong sa sầm mặt.

“Lão đại của lão đại mày là ai?” Lâm Mộc dựa người vào sofa.

“Lão đại của lão đại tao là Bằng Gia danh tiếng lẫy lừng đất Kim Châu, mày dám đối đầu với bọn tao thì không có đường thoát đâu.” Anh Phong nói.

“Khẩu khí của mày cũng lớn lắm, nhưng dù lão đại của lão đại mày là Bằng Tử có mặt ở đây, cũng không dám ăn nói với tao như thế đâu.” Lâm Mộc hừ lạnh.

“Mày dám gọi Bằng Gia của bọn tao là Bằng Tử? Dám bất kính với Bằng Gia! Mày gây rắc rối lớn rồi! Chờ đó cho tao, tao sẽ không tha cho anh!” Anh Phong không nói hai lời, dứt khoát lấy điện thoại ra.

Ban nãy anh ta thấy được thân thủ của Lâm Mộc không tồi, nhưng anh ta không tin gọi thêm mười mấy tên đàn em tới lại không đối phó nổi 1 Lâm Mộc.

Vu Thụy Giang bên cạnh thấy Anh Phong muốn xử người, đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Cô gái quyến rũ bên cạnh cũng nói: “Vu Thiếu, tên này chẳng những chọc vào chúng ta, còn dây vào thế lực ngầm của Kim Châu, lá gan cũng lớn thật đó?”

Vu Thiếu nhổ ra một ngụm máu, cười nói: “Anh ta chết chắc rồi, nơi này là địa bàn của Bằng Gia, anh ta dây phải thế lực ngầm của Bằng Gia rồi! Hôm nay, anh ta không thể đứng dậy rời đi đâu!”

“Vu Thiếu, bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ xem kịch hay của anh ta đi!” Tên thiếu gia đứng bên cạnh phấn khích nói.

Lâm Mộc điềm nhiên như không: “Muốn tìm người? Được, thế tao cũng gọi điện tìm 1 người.”

Dứt lời, Lâm Mộc bấm số.

“Alo, Bằng Tử, tôi ở quán bar Kim Điển, đây là quán bar dưới trướng của ông đúng không? Người của ông ở nơi này đang động tay động chân với tôi. ” Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Anh Phong, nói: “Này, đại ca của đại ca mày là Bằng Gia muốn nói chuyện với mày.”

Lâm Mộc vừa nói vừa đưa điện thoại trong tay cho Anh Phong.

“Mày mà dám gạt tao thì hôm nay tuyệt không thể sống sót rời khỏi nơi này.” Anh Phong nửa tin nửa ngờ bước đến trước mặt Lâm Mộc, duỗi tay nhận chiếc điện thoại cũ trong tay anh.

“Tôi là Ngô Bằng, cậu là cấp dưới của ai! Tên gì?” Điện thoại vọng ra giọng nói nghiêm nghị của Bằng Gia.

Anh Phong nghe giọng Bằng Gia thì sợ tới độ run như cầy sấy.

“Bằng..Bằng Gia, tôi là thuộc hạ của anh Nguyên, Bằng Gia cứ gọi tôi Phong Tử là được.” Anh Phong lập tức đỡ điện thoại bằng hai tay, kính cẩn trả lời.

“À, là Phong Tử thuộc hạ của A Nguyên sao? Cậu cũng to gan lớn mật nhỉ, ai cho cậu chọc giận anh Mộc hả? Còn dám động tay động chân với anh Mộc? Cậu không muốn sống nữa đúng không?” Điện thoại vọng ra tiếng chửi rầm trời của Bằng Gia.

“Bằng Gia, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Anh Phong cuống quýt xin lỗi, sau lưng túa mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK