Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114

Đối với những người tu hành bình thường trên trần gian này, chỉ có những nơi như núi rừng mới thích hợp để tu luyện, bởi vì không khí trong hội tụ khá nhiều Linh khí, hơn nữa trong núi cũng vô cùng yên tĩnh.

Còn đối với Lâm Mộc thì phải ở chỗ tốt hơn một chút, bởi vì Lâm Mộc đã đạt đến Chí Tôn Tích rồi, nên năng lực hấp thụ linh khí cũng vô cùng mãnh liệt!

Còn như bên chị họ anh, bình thường cô ấy không cần ra khỏi nhà, cũng không cần tài xế riêng, dù sao cô cũng làm trực tiếp ngay tại nhà, nhà của cô ấy cũng chỉ cách công ty có vài trăm mét thôi.

Trong thời gian mấy ngày Lâm Mộc đi dạo khắp nơi, ở Kim Châu không hề yên bình.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của A Bính và Bằng Gia, tập đoàn Thiên Mộc từ không có chút tiếng tăm gì, đến bây giờ đã nổi tiếng trong giới kinh doanh Kim Châu.

Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chưa hình thành được sự ảnh hưởng cho mọi người ở Kim Châu, nên những người bình thường ở Kim Châu cũng vẫn chưa biết đến cái tên này.

Hôm nay lại đến hẹn giúp Trần Uyển Nhi kìm chế độc tố.

Bên trong phòng, Lâm Mộc đang giúp cô kìm hãm độc tố.

“Lâm Mộc, hai ngày nữa anh có thời gian không?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Cô sẽ không mời tôi uống rượu với cô nữa đó chứ?” Lâm Mộc nói.

“Không phải, tôi có hẹn với mấy người bạn, hai ngày sau sẽ đi leo lên núi tuyết Tịch Linh, ra ngoài thám hiểm giải sầu, tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, hay là anh đi cùng tôi đi.” Trần Uyển Nhi nói.

Trần Uyển Nhi tiếp tục nói: “Mà lần này tôi đi cũng không biết phải đi bao lâu nữa, nhỡ đâu nửa đường độc tố trong người tôi lại tái phát thì anh còn có thể kịp thời giúp tôi kìm hãm.”

“Đây mới là nguyên nhân thực sự cô mời tôi đi sao?” Lâm Mộc nói.

“Anh cứ cho là như thế đi.” Trần Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.

Lâm Mộc nói: “Cô vừa mới nói là núi tuyết Tịch Linh sao, trước kia tôi cũng có nghe qua rồi, đây là một ngọn núi tuyết hiếm có ở tỉnh Giang Nam, nhưng đây cũng không phải là một danh lam thắng cảnh, mà chỉ là một ngọn núi tuyết chưa được khai thác, ít ai lui tới, cô muốn đi giải sầu cũng rất tốt, nhưng cô thật sự muốn đến đó sao? Như vậy không ổn lắm đâu!”

Thật sự thì ngọn núi tuyết Tịch Linh này đúng là một nơi rất kỳ lạ. Bởi vì vị trí địa lý nên tỉnh Giang Nam một năm bốn mùa đều bị tuyết bao phủ.

Mà ngọn núi tuyết Tịch Linh này chính là ngọn núi tuyết cao nhất ở Giang Nam, theo lý thuyết sẽ được khai phá thành một danh lam thắng cảnh có giá trị cực cao, nhưng từ lâu nó vẫn chưa được phát triển.

Cũng có người đã chết ở đó, nhưng cũng không phải đã chết hoàn toàn…

Lâm Mộc từng nghe một thiếu gia nhà giàu nói, một ông chủ kinh doanh trong ngành văn hóa và du lịch ở Ninh Đô từng muốn khai phá Núi tuyết Tịch Lĩnh, cuối cùng không rõ vì nguyên nhân gì, người này đã lặng lẽ ra đi.

“Chính vì nơi đó không phải danh lam thắng cảnh, đi thám hiểm mới thú vị, còn du sơn ngoạn thủy tới mấy địa điểm đã được khai phá phát triển thì chán òm.” Trần Uyển Nhi nói.

“Như vậy sẽ rất nguy hiểm, mỗi năm đều có một số khách du lịch bị vây khốn thậm chí bỏ mạng trong núi sâu hoặc núi tuyết chưa được khai phá, 1 tiểu thư được sống trong chăn ấm nệm êm như cô lại muốn tới mấy nơi đó thám hiểm?” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, anh đừng có xem thường người ta được không hả, bản thân tôi biết leo trèo, nhìn vóc dáng tôi yểu điệu như này, nhưng thực ra thể lực của tôi không hề thua kém mấy người đàn ông bình thường đâu nha.” Trần Uyển Nhi nói vẻ tự hào.

“Nhưng chúng ta không phải bạn bè, cũng chẳng phải người yêu, cô dẫn theo tôi thì giải thích với bạn cô như thế nào?” Lâm Mộc nói.

“Có gì đâu, cứ nói anh là vệ sĩ của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK