Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266

 

Công ty quảng cáo Thịnh Mỹ.

Thẩm Tịch Dương về đến công ty thì đến ngồi ở chỗ làm việc của mình, không chủ động đi tìm giám đốc.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy đã được thông báo đến văn phòng của giám đốc.

Trong phòng!

“Rầm!”

“Thẩm Tịch Dương, cô làm gì để kiếm cơm hả?”

Thẩm Tịch Dương vừa bước vào phòng, tên giám đốc đã thuận tay vớ tập tài liệu trên bàn ném mạnh về phía cô ấy.

Hồi nãy tên giám đốc nhận được điện thoại của Lương Siêu, anh ta tỏ ý không tiếp tục hợp tác với Thịnh Mỹ vì Thẩm Tịch Dương.

“Á!” Góc nhọn của tập tài liệu đập vào tay Thẩm Tịch Dương, quệt một vết rách trên tay cô ấy.

Tên giám đốc thấy Thẩm Tịch Dương bị tài liệu quệt rách tay cũng chẳng mảy may thương tiếc, chỉ tay vào người cô ấy mắng to: “Thẩm Tịch Dương, cô biết Lương thiếu gia là khách hàng lớn cỡ nào không? Cô biết cô đàm phán hợp đồng này không thành công thì công ty mất đi món tiền lớn dường nào không? Cô biết điều này đồng nghĩa với tổn thất lớn thế nào không?”

“Lương thiếu gia muốn con người cô, cô còn không hiểu sao? Cô ra vẻ thanh cao cái nỗi gì! Bốn mươi vạn tệ cô cũng không thèm đúng không? Một đêm của cô xứng bốn mươi vạn tệ ư?”

Thẩm Tịch Dương nghe xong lời này chỉ bưng vết thương trên tay, nước mắt cũng đổ dài trên đôi má.

“Giám đốc Tề, tôi không cần công việc này nữa, tôi…. tôi từ chức là được chứ gì!”

Thẩm Tịch Dương vừa khóc vừa nói, cô ấy phải dồn nén cảm xúc quá lâu rồi, vì muốn kiếm tiền mua thuốc cho ba mình mà bao năm qua cô ấy phải gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai.

Thẩm Tịch Dương phải dồn nén cảm xúc quá lâu, cho nên khi đối mặt với những lời nhục mạ của tên giám đốc, phòng tuyến tâm lý của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

“Dù cô không từ chức tôi cũng phải đuổi cô đi, cút!” Tên giám đốc chỉ tay ra cửa, tức giận trợn trừng hai mắt.

Thẩm Tịch Dương quay người lao ra ngoài, sau đó trở về bàn làm việc của mình, thu dọn đồ đạc đơn giản xong liền nhanh chóng xách đồ rời khỏi tòa nhà.

Thẩm Tịch Dương biết Lâm Mộc đang chờ cô ấy dưới lầu. Dường như cô ấy đang tìm một bờ vai để tựa vào, tìm một người để trút bầu tâm sự.

Lúc Thẩm Tịch Dương bước xuống dưới lầu thì sợ đứng tim.

Thẩm Tịch Dương trông thấy con xe Lâm Mộc lái khi trước đang bị lật trên đường, một nửa thân xe đã không còn, xung quanh tụ tập bao người hóng hớt.

“Lâm Mộc!”

Thẩm Tịch Dương cuống lên, vội vàng đẩy đám người ra rồi xông tới, nhưng trong xe không có Lâm Mộc, trái tim Thẩm Tịch Dương như thắt lại.

“Lâm Mộc, em sao thế này? Em đi đâu rồi!” Thẩm Tịch Dương nhìn quanh nhìn quất, vốn dĩ Thẩm Tịch Dương bị nhục mạ đang rất mong manh dễ vỡ, giờ trông thấy xe bị phá hủy người thì mất tích, hai mắt cô ấy lại nhòe lệ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK