Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546

Chung Hào cười nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, xem ra hai phương án của cậu không còn hiệu lực nữa rồi, hiện tại còn có phương án thứ ba rồi.”

“Tôi không nghĩ như vậy đâu.” Lâm Mộc lạnh lùng đáp.

Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía hai người của Liên Minh Tu Hành Giả.

“Được, tôi đi cùng hai người.”

Lâm Mộc nói xong liền đi theo hai người đi ra ngoài.

Lương tâm của anh rất rõ ràng, cho dù có đi cùng bọn họ thì cũng có gì phải sợ chứ?

Chuyện hôm nay xảy ra là do Chung Nguyệt có lỗi trước, cho dù có đi thì Lâm Mộc cũng sẽ không phải chịu thiệt!

“Nghe nói cậu là Linh Ý Cảnh trung kỳ, cảm ơn cậu đã hợp tác, đi thôi.”

Hai người của Liên Minh Tu Hành Giả trực tiếp đưa Lâm Mộc ra khỏi phòng bệnh, anh cũng phối hợp với bọn họ.

Sau khi đi xuống lầu.

“Lâm Mộc, chi nhánh Thân Giang của chúng tôi chỉ cách đây vài trăm mét, không cần đi xe, cứ đi bộ đến đó là được.”

Lâm Mộc đi theo bọn họ về phía trước.

Nghe vậy, Lâm Mộc mới thầm nghĩ hóa ra bọn họ lại đến nhanh như vậy là vì chi nhánh ở Thân Giang của Liên Minh Tu Hành Giả là ở ngay gần đây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đến Liên Minh Tu Hành Giả, cho dù chỉ là một chi nhánh trong một thành phố.

Bệnh viện, bên trong phòng bệnh.

Sau khi Lâm Mộc bị dẫn đi, Chung Hào mới bớt căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm.

“Uông sư, ông tới thật kịp lúc!” – Trên mặt Chung Hào nở nụ cười kích động.

Lúc nãy, khoảnh khắc Lâm Mộc đếm ngược đến những giây cuối, đó giống như âm thanh đòi mạng của thần chết vậy, nếu Uông sư tới trễ hơn một chút, Chung Hào thật sự không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra.

Người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào cười nói: “Chung tổng, ngoài mặt tôi giả bộ bản thân đang chạy trốn nhưng trên thực tế, tôi âm thầm tìm đến Liên minh Tu Hành Giả nhờ bọn họ tới đây giúp đỡ.”

“Chỉ cần người của Liên minh Tu Hành Giả tới, trước mặt họ chắc chắn Lâm Mộc sẽ không dám làm gì Chung tổng.”

Chung Hào nói: “Vữa nãy tôi đã hiểu lầm Uông sư rồi.”

Lúc Uông sư chạy ra khỏi phòng bệnh, ông ta thật sự cho rằng Uông sư hèn nhát nên lo chạy trước cứu thân đấy.

Bên kia.

Lâm Mộc đi theo hai người phía trước, tiến vào một tòa nhà cũ kĩ.

Sảnh lớn ở tầng một chỉ có một cô gái ngồi ở quầy tiếp tân, ngoài ra không còn ai nữa.

Hai người họ dắt Lâm Mộc đi thang máy lên lầu hai.

“Ở đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK