Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299

“Không làm chuyện ngu ngốc thì sẽ không chết, kiếp sau mày phải nhớ rõ một chút!”

Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay, lòng bàn tay anh ngưng kết một đám sương trắng.

Sau đó Lâm Mộc quăng đám sương trắng ra, chỉ giây lát sương trắng đã hóa thành một đốm lửa, rồi biến thành quả cầu lửa rơi vào người Lương Siêu.

Phừng!

Lương Siêu lập tức cháy trong ngọn lửa.

“A a.” Lương Siêu gào thảm thiết.

Giờ anh ta mới hiểu, đắc tội với Lâm Mộc sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào, nhưng hiểu ra thì đã quá muộn.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lương Siêu bằng xương bằng thịt đã biến thành đống tro tàn trên đất.

Lương Đức Quảng nhìn thấy bản lĩnh của Lâm Mộc thì khiếp sợ tới độ xụi lơ trên đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trời ơi, phất tay một cái đã quăng ra được cầu lửa thiêu rụi một người, chuyện này hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của ông ta!

Đây là người sao? Không, không phải người.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhà họ Tôn lớn mạnh nhường ấy lại bị diệt chỉ trong một ngày, vì một lẽ duy nhất: họ đắc tội với vị thần này!

“Lương Đức Quảng, ông muốn báo thù cho con trai không?” Lâm Mộc nhìn ông ta hỏi.

“Không, quyết không báo thù.” Lương Đức Quảng cuống quýt đáp lời, giọng nói run rẩy.

Đối mặt với con người có bản lĩnh như thần thánh này, ông ta nào còn tâm tư báo thù?

Con người sao có thể chống chọi với thần thánh?

“Được, chuyện này do con trai ông gây họa, nếu ông không muốn báo thù thì tôi sẽ tha cái mạng này cho ông, ngày mai ông đến tìm Mai Tổng giao toàn bộ tài sản cho ông ta nhé.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Vâng vâng!” Lương Đức Quảng vùi đầu xuống đất, cả người như muốn ngã quỵ.

Con trai Lương Đức Quảng đã chết, ông ta cũng chẳng nghĩ ra được bất cứ khả năng báo thù nào, nếu đã vậy, Lương Đức Quảng nào muốn tự kết liễu mạng sống của chính mình, chỉ đành lựa chọn sinh một đứa khác sau này vậy..

Dưới lầu khách sạn Kim Loan.

“Lâm cao nhân.” Mai Tổng thấy Lâm Mộc xuống thì lập tức bước tới nghênh đón.

“Ngày mai Lương Đức Quảng sẽ tìm ông để tiến hành thủ tục chuyển giao tài sản, ông cứ theo quy tắc cũ mà làm, ông vận hành chuyện kinh doanh, lợi nhuận chia cho tôi một nửa là được.” Lâm Mộc nói.

“Lâm cao nhân, tôi vẫn được một nửa ư? Như vậy quá nhiều đó. Sản nghiệp nhà họ Tôn, tôi phải bỏ ra tinh lực tài lực để thôn tính, nhưng tài sản nhà họ Lương là do ông ta tự giao nộp, tôi nào dám nhận một nửa?” Mai Tổng cười khan nói.

Mai Tổng là người thông minh, ông ta biết tự lượng sức mình.

“Lần nay ông kịp thời đến cứu nguy cho chị Dương Dương, công lao không nhỏ, việc chia tài sản xem như phần thưởng cho ông đi.” Lâm Mộc nói.

Đối với Lâm Mộc, nhiều hơn hay ít hơn chút chẳng hề gì. Dù sao anh cũng đặt phần lớn tâm tư ở việc tu hành.

“Vậy cảm ơn Lâm cao nhân.” Mai Tổng liên tục nói cảm tạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK