Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 292

Cô ấy không dám tưởng tượng, một nhân vật nhỏ bé như mình lại làm kinh động tới bao nhân vật lớn ở Giang Nam.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cô ấy không thể tưởng tượng được chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?

Sau một lúc, một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, vận bộ đồ tu màu trắng, trên tay và cổ có đeo chuỗi hạt, bước vào cùng một nhóm đàn em với khí thế hào hùng.

Ông ta chính là Kiền Nhị Gia danh tiếng lẫy lừng đất Giang Nam, thời trẻ trải qua biết bao cơn mưa máu gió tanh và để lại rất nhiều truyền thuyết.

“Tránh ra hết đi!”

Kiền Nhị Gia nhìn thấy cả đám bảo vệ trong phòng, lập tức quát to/

Đám bảo vệ kinh sợ lùi đến bên tường, nhường lối đi cho Kiền Nhị Gia.

Sau đó Kiền Nhị Gia mới cùng đám người nghênh ngang bước vào phòng.

May sao căn phòng này rộng lớn, bằng không chẳng thể chứa được nhiều người đến vậy.

“Kiền Nhị Gia.” Lương Đức Quảng trông thấy Kiền Nhị Gia thì lập tức đứng dậy cười nghênh đón.

“Hai người làm cái gì thế? Cả hai đều là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh Ninh Đô, ‘hòa nhã để giàu có’ không tốt sao? Sao phải tổn thương hòa khí thế hả?” Kiền Nhị Gia cất giọng âm vang.

Lương Đức Quảng mau mắn giải thích: “Kiền Nhị Gia nói đúng lắm, tôi cũng đâu muốn làm tổn thương hòa khí, nhưng Mai Dụ quá đáng lắm, ông cũng thấy rồi đấy, ông ta đem theo nhiều bảo vệ như vậy tới khách sạn của tôi, chẳng những đánh giám đốc và bảo vệ nơi đây, còn ra tay đánh cả con trai tôi.”

“Tôi chủ động thỏa hiệp, chỉ cần Mai Dụ thả con trai tôi ra thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, nhưng ông ta một mực không chịu buông tha, giờ con trai tôi còn bị người của ông ta ấn giữ đằng kia.”

Kiền Nhị Gia ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên Lương Siêu đang bị mấy người bảo vệ cố định sít sao trên đất.

“Mai Tổng, ông thả con trai Lương Đức Quảng ra trước đi, những chuyện khác chúng ta ngồi xuống thương lượng sau, dù sao hôm nay tôi cũng đến làm trung gian hòa giải vấn đề cho hai người.” Kiền Nhị Gia nói.

Sau đó Kiền Nhị Gia hét vào mặt đám bảo vệ: “Thả người ra cho tôi!”

“Không được thả!”

Ngay lúc đám bảo vệ đang lúng túng chẳng biết phải làm sao, Mai Tổng cũng quát to ra lệnh.

“Kiền Nhị Gia, ông xem Mai Tổng kiêu căng hợm hĩnh chưa kìa, ông đã ra mặt rồi mà ông ta còn không thèm nể mặt chút nào.” Lương Đức Quảng nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặt Kiền Nhị Gia lập tức sa sầm.

“Mai Tổng, ông làm vậy là có ý gì, không nể mặt tôi chút nào sao?” Kiền Nhị Gia lạnh lùng nói.

“Kiền Nhị Gia, không phải tôi không nể mặt ông, mà là tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông.” Mai Dụ vẫn ngồi yên vị trên ghế trả lời.

Kiền Nhị Gia bước tới trước mặt Mai Tổng, đập bàn cái ‘rầm’, nói giọng âm vang: “Lúc tôi lăn lộn ở Giang Nam thì mảnh đất này vẫn chưa có ông đâu! Nếu hôm nay ông không nể mặt tôi, bắt đầu từ mai việc kinh doanh của Tập đoàn Thiên Lực của ông sẽ gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn và bất trắc đấy!” Lời này của Kiền Nhị Gia sặc mùi đe dọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK