Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 479

Sau khi ăn uống xong, cả hai nằm xuống chiếc lều đơn sơ mà bọn họ đã dựng.

Không gian căn lều này hơi nhỏ, hai người nằm ở bên trong có chút hơi chật.

Trần Uyển Nhi nằm bên cạnh Lâm Mộc thở dài: “Tuy rằng nơi này không có điện, không có nhà sang trọng, không có tiện nghi hiện đại, nhưng cuộc sống đơn giản trở về nguyên thủy như thế này cũng thực sự khá tốt.

“Không cần phải suy nghĩ về tiền bạc, quyền lực, không cần công việc, phiền phức giữa các cá nhân cũng sẽ không có.”

Lâm Mộc cười nói: “Đấy là vì có tôi ở đây, nếu không để bảo đảm cuộc sống cơ bản thôi cũng là một chuyện khó.”

Dù sao bọn họ cũng không có dụng cụ gì cả, lấy lửa làm một ví dụ, không có Lâm Mộc thì ngay cả lửa cũng không thể nhóm lên được.

“Đính chính lại là có tôi ở cùng với anh nhé.” Trần Uyển Nhi nói.

Ầm!

Một tiếng sét vang lên, và sau đó trời bắt đầu đổ mưa ‘ầm ầm’.

Lửa ở bên ngoài lều cũng đã bị tắt.

Hai người đã ở trong lều nên cũng không quan tâm lắm đế chuyện mưa gió.

Căn lều đơn sơ này dường như đã trở thành một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người họ.

“Lạnh quá đi.” Trần Uyển Nhi chủ động co vào trong vòng tay của Lâm Mộc.

“Cô đang muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?” Lâm Mộc nói đùa.

“Là tôi đang cho anh chiếm tiện nghi đó!” Trần Uyển Nhi tức giận nói.

“Được, được.”

Anh đáp, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại của cô để giữ ấm cho cô.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc ôm cô, nhưng anh vẫn cảm giác được toàn thân như có điện chạy qua vậy.

Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang trong vòng tay anh, nói: “Trước kia tôi nghe nói bạn trai cũ của cô còn không được chạm vào cô, còn tôi thì không phải bạn trai của cô, vậy tại sao cô lại muốn để cho tôi ôm thế?”

“Cho nên, anh phải có trách nhiệm với tôi đấy.” Trần Uyển Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh.

Cô vừa ngẩng đầu lên, trùng hợp anh lại cúi đầu xuống đối mặt với cô, hai cái mũi cách nhau chỉ chừng bốn năm phân.

Dù khoảng cách gần như vậy nhưng gương mặt xinh xắn của cô nàng vẫn rất thu hút, không hề có khuyết điểm nào trên gương mặt cô.

Lâm Mộc đến gần Trần Uyển Nhi từng chút một, khoảng cách giữa chóp mũi của bọn họ càng ngày càng gần.

Mặc dù bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, nhưng Lâm Mộc lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng, chỉ có tiếng thở gấp và lo lắng của Trần Uyển Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK