Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376

Tuy bình thường mấy môn phái lớn không qua lại với nhau, nhưng về cơ bản họ đều biết đến những nhân vật chủ chốt trong các môn phái khác.

“Gì cơ? Ông đang nghi ngờ tôi hả? Lá gan của ông cũng lớn ghê nhỉ? Đây là lệnh bài Trưởng lão của tôi!” Lâm Mộc quăng lệnh bài cho Chưởng môn Linh Xà Phái.

Làm ra loại chuyện mạo danh kẻ khác này quan trọng nhất cần to gan lớn mật và sự tự tin, dù trong tay chẳng có lệnh bài, cũng phải lợi dụng tâm lý kiêng dè môn phái mạnh và sự thiếu hụt thông tin của họ mà áp chế đối phương!

Chưởng môn Linh Xà Phái kiểm tra một phen, vật này quả thực là lệnh bài của Trưởng lão Tuyết Sơn Phái.

“Tôi họ Thần, ông có thể gọi tôi là Thần trưởng lão, gần đây tôi mới được đề bạt lên làm Trưởng lão, ông không biết đến tôi cũng là chuyện thường tình.”

“Thần trưởng lão đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn nghiệm chứng chút thôi, mời ông vào trong.”

Chưởng môn Linh Xà Phái trả lại lệnh bài cho Lâm Mộc xong, mặt mày tươi cười dẫn Lâm Mộc vào môn phái.

Đi qua một đoạn cầu thang, họ đến một quảng trường, nơi này có một số đệ tự đang tụ tập.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Mộc vào địa bàn của một môn phái ẩn dật.

“Thần trưởng lão, không biết lần này ông tới bổn môn có chuyện gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái vừa đi vừa hỏi.

“Tôi phụng mệnh Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đến môn phái ông lấy một thứ.” Lâm Mộc đáp.

“Không rõ Tuyết Sơn Phái muốn lấy thứ gì?” Chưởng môn Linh Xà Phái chấn động, lòng bắt đầu lo lắng.

Dù sao Tuyết Sơn Phái trước giờ rất bá đạo, hành sự không biết phải trái đúng sai.

“Nghe nói Linh Xà Phái ông có một bảo vật tên Xích Nguyệt Đỉnh, có thể dùng để nuôi trồng dược liệu, Tuyết Sơn Phái tôi rất hứng thú với bảo vật này, muốn lấy về nghiên cứu một phen.” Lâm Mộc nói.

“Cái này… ” Mặt Chưởng môn Linh Xà Phái biến sắc.

“Đừng nói với tôi là ông không có nhé, nếu Chưởng môn của tôi đã sai phái tôi đến đây, đương nhiên chắc chắn Linh Xà Phái ông sở hữu bảo vật này!” Lâm Mộc nói giọng âm vang, khí thế hùng hổ.

“Thần trưởng lão, đúng là Linh Xà Phái tôi có bảo vật này, nhưng chúng tôi nghiên cứu bấy lâu mà không tìm ra cách kích hoạt bảo vật, cho nên không thể sử dụng, quý phái có lấy bảo vật đi cũng chẳng thể sử dụng được.” Chưởng môn Linh Xà Phái cười khan.

“Linh Xà Phái ông có thể nghiên cứu mà Tuyết Sơn Phái tôi không thể lấy đi nghiên cứu hả?” Lâm Mộc quay người mắng mỏ.

Đối mặt với giọng nói âm vang của Lâm Mộc, Chưởng môn Linh Xà Phái không khỏi run sợ.

“Đúng đúng đúng, đương nhiên Tuyết Sơn Phái có thể nghiên cứu chứ.” Đại trưởng lão Linh Xà Phái cười khan đồng ý.

Ai bắt Tuyết Sơn Phái trở thành Ẩn Môn ẩn chứa sự tồn tại của Linh hồn Cảnh khiến ông ta phải nể sợ chứ.

“Đã như vậy thì mau lấy đồ đi, tôi còn có việc phải nhanh chóng trở về báo cáo cho trưởng môn chúng tôi nữa.” Lâm Mộc kiêu ngạo.

Trong lúc nói chuyện, ba người họ đã đi đến phía trước điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK