Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 593

Nghĩ tới đây, lòng Lâm Mộc nặng trĩu.

Nhưng anh hoàn toàn không có cách giải quyết tình huống của Thẩm Tịch Dương lúc này.

Lâm Mộc chỉ đành đến Đạo quán Ngọa Long trước.

Xe chạy trên đường cao tốc khá thông thoáng, có điều khi đi được nửa đường, một con heo rừng hai mắt đỏ ngầy bỗng lao về phía xe Lâm Mộc!

Lâm Mộc nhanh chóng giảm tốc độ rồi đánh tay lái tránh đi.

May sao anh tránh kịp thời, bằng không nếu đâm phải heo rừng, xe anh đã lật trên đường rồi.

Dù Lâm Mộc có thể chịu đựng được hậu quả sau cú lật xe, người thân và bạn bè trong xe cũng không thể chịu nổi.

Sau khi né được con lợn rừng, Lâm Mộc tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước.

“Mộc Ca, con heo rừng đang đuổi theo phía sau, nó chạy nhanh quá!” A Bính quay đầu nhìn về phía sau.

Lâm Mộc liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó nhấn ga tăng tốc để chiếc xe lao nhanh hơn.

Sau một lúc lâu con lợn rừng đó mới ngừng đuổi theo.

“Đúng là động vật, hai mắt cũng đỏ ngầu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ! Tại sao lại như thế này?” Sắc mặt Lâm Mộc u ám.

“Mộc Ca, anh nghĩ xem có phải có liên quan gì đến mảnh thiên thạch đêm qua không? Chuyện này xảy ra ngay sau khi mảnh thiên thạch rơi xuống trái đất đêm qua!” A Bính nói.

A Bính nói tiếp: “Em xem trên mạng có suy đoán thế này, nói rằng có thể có mảnh vỡ của thiên thạch ngoài trái đất, mang theo virus không xác định hoặc thứ gì đó từ người ngoài trái đất.”

“Hai chuyện này xảy ra vào thời điểm rất gần, cũng không phải là không thể.” Lâm Mộc lẩm bẩm nói.

Cho tới nay, Lâm Mộc chỉ mới tìm tới tận cửa để giao đấu qua với Vũ Thụy Giang, mắt anh ta cũng là màu đỏ, đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng Lâm Mộc giải quyết anh ta cũng rất nhẹ nhàng.

Còn đối với những người bình thường thì đó sẽ là một vấn đề lớn.

Hơn nữa khi bọn họ còn tỉnh táo thì vẫn còn có thể nói chuyện bình thường, nhưng một khi họ đã trở nên hung dữ thì sẽ vô cùng hung hãn và khát máu.

Lâm Mộc cũng không rõ, chẳng lẽ cả người và động vật mắt đỏ đều là cường đại như Vũ Thụy Giang sao?

Nếu là như vậy thì cũng đỡ phiền phức hơn.

Mười một giờ sáng.

Lâm Mộc lái xe đến lưng chừng núi Ngọa Long.

Xe chỉ có thể lái lên lưng chừng núi, chỉ có một con đường đá dẫn đến đạo quán thì không thể tiếp tục đi xe được nã.

“Mọi người xuống xe, chúng ta phải đi bộ lên núi.” Lâm Mộc nói.

Sau khi mọi người xuống xe, Lâm Mộc dẫn mọi người lên núi.

Bởi vì người thân, bạn bè của anh đều là người bình thường, nên cũng chỉ có thể đi với tốc độ của người bình thường.

“Gầm!”

Đi được khoảng nửa giờ, trong một bụi cây cây gần đó đột nhiên có động tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK