Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466

Thân bị vây khốn trong biển nước mênh mông vô tận, lòng dạ sắt đá tới đâu cũng bị mài mòn.

“Chết tiệt, sao lúc này lại gặp phải thứ thời tiết ác liệt này!” Lâm Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lâm Mộc… hay là… hay là anh bỏ tôi ra đi.” Trần Uyển Nhi cắn môi nói.

“Tôi… tôi không muốn làm liên lụy tới anh đâu, anh có bản lĩnh như vậy, chắc chắn có thể sống sót trở về, ôm theo thứ vướng víu tay chân là tôi có lẽ còn khiến hai ta chết chung.”

“Tôi… tôi không muốn liên lụy tới anh.” Nước mưa không ngừng tạt lên mặt Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc không nhìn ra những giọt nước mắt lăn dài trên hai má cô.

Lâm Mộc trừng mắt: “Cô nói xằng cái gì vậy! Tôi đã hứa với Lão Trần sẽ bảo vệ cô, Lâm Mộc tôi nói được làm được! Dù tôi không còn chống chọi nổi với hoàn cảnh cũng không bao giờ từ bỏ cô!”

Lại một cơn sóng lớn đập tới nhấn hai người xuống, Lâm Mộc ôm chặt Trần Uyển Nhi, dùng cơ thể bảo vệ cô nàng.

Sau khi cơn sóng qua đi, Lâm Mộc nhanh chóng đưa Trần Uyển Nhi ngoi lên mặt biển.

Lúc này sắc mặt Trần Uyển Nhi đã tái nhợt, dù Lâm Mộc liên tục truyền nội lực để duy trì nhiệt độ cơ thể cho cô nàng, nhưng sóng sau xô sóng trước đập vào người đủ dày vò Trần Uyển Nhi đến cùng cực.

“Lâm Mộc… tôi.. tôi xin anh đó, bỏ tôi ra đi.” Trần Uyển Nhi nghẹn ngào nói.

“Đừng nói nữa, không có chuyện tôi buông tay đâu!” Một tay anh ôm chặt cô nàng, một tay ra sức bơi về phía trước.

Trần Uyển Nhi ngắm nhìn sườn mặt nhìn nghiêng của Lâm Mộc, người đàn ông này liều mạng đưa cô tìm đường sống như vậy đấy.

Bơi thêm hai đến ba tiếng nữa, sóng to gió lớn trên biển đã lặng, trời cũng thôi đổ mưa.

Nhưng Lâm Mộc lại phát hiện ra, nội lực của anh bị tiêu hao rất nhiều.

Với tình trạng này, có thể kiên trì chống cự đến khi tìm được bờ hay không quả là một ẩn số.

“Đằng kia… hình như đằng kia có một hòn đảo!”

“Ha ha, đúng là có đảo thật!” Lâm Mộc phóng ánh mắt ra xa, lòng vui mừng khôn xiết!

Lên được đảo thì có thể nghỉ ngơi tạm thời, còn có thời gian để hồi phục.

“Thật sao? Sao… sao tôi không nhìn thấy? Lâm Mộc, anh bị ảo giác rồi à?” Trần Uyển Nhi không dám tin.

“Không thể sai được, giờ tôi đưa cô qua đó!” Lâm Mộc bạo phát ra nhiều nội lực hơn.

Anh là tu sĩ Linh Ý Cảnh trung kỳ, đương nhiên có thực lực vượt xa người bình thường.

Mười phút sau, đưa Trần Uyển Nhi lên một đảo nhỏ.

Đặt chân lên đất liền, Trần Uyển Nhi thấy yên lòng hơn nhiều.

Lâm Mộc đưa mắt đánh giá xung quanh, hòn đảo này chỉ chừng bốn năm km vuông, lúc này hai người ngồi trên bãi cát, phía sau là khu rừng rậm.

“Lâm Mộc, chúng ta lên đảo này nghỉ ngơi thì cơ hội sống sót trở về cao hơn nhiều rồi, chưa biết chừng còn gặp được thuyền đi qua, chúng ta có thể xin họ đưa về!”

Trần Uyển Nhi vui mừng ôm Lâm Mộc, anh có thể cảm nhận được cô nàng đang kích động và phấn khích dường nào.

“Chắc cô lạnh lắm nhỉ, quần áo ướt sũng rồi, cứ như này không ổn đâu, để tôi đốt lửa cho cô sưởi ấm và phơi khô quần áo nhé.” Lâm Mộc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK