Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 424

Nhìn cảnh này, Khâu Thiên Thiên ghen tị, món trang sức đắt giá nhất của cô ta là cũng chỉ đến mấy triệu, như vậy cũng đã rất khoa trương rồi, nhưng nếu so với sợi dây chuyền này thì vẫn kém xa.

“Không tồi, Trần Uyển Nhi cô rất hợp với nó.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm sợi dây chuyền nằm trên xương quai xanh của Trần Uyển Nhi, anh hài lòng gật đầu.

Tuy rằng Lâm Mộc chưa bao giờ khen Trần Uyển Nhi xinh đẹp, nhưng nhan sắc của cô thật sự rất cao, Lâm Mộc cũng phải thừa nhận cô là một đại mỹ nhân.

Khi Trần Uyển Nhi nghe được những gì Lâm Mộc nói, lòng cô vui sướng vỡ òa.

Cô chưa từng nghe Lâm Mộc khen mình xinh đẹp, nhưng lần này anh lại đang gián tiếp khen cô.

Hơn nữa anh còn có thể tặng cho cô một sợi dây chuyền quý giá như vậy, khiến cho Trần Uyển Nhi cảm thấy vị trí của cô trong lòng anh vẫn rất cao.

Nhưng cô vẫn trừng mắt liếc anh: “Lâm Mộc, hiếm khi thấy anh hào phóng với tôi như vậy, sao anh không mua về tặng cho chị Dương Dương đi?”

“Cô không cần bận tâm về chuyện này, lúc trước tôi đã tặng cho chị ấy một sợi dây chuyền rồi.” Lâm Mộc nói.

“Vậy thì… của ai đắt hơn.” Trần Uyển Nhi tò mò hỏi.

“Đương nhiên là của cô rồi, dù sao sợi dây chuyền này cũng tận trăm triệu mà.” Lâm Mộc nói.

“Vậy còn tạm được.” Trần Uyển Nhi cười khẩy.

“Chủ yếu là ở Giang Nam không mua được dây chuyền đắt tiền như vậy.” Lâm Mộc mở miệng thêm dầu vào lửa.

“Anh …” Trần Uyển Nhi tức giận bĩu môi với Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhìn Dương Kiện: “Dương Kiện, vốn dĩ tôi không muốn mua sợi dây chuyền này, bởi vì nó cũng không bắt mắt lắm. Nhưng anh nhất định muốn tôi mua, nên tôi cũng đành phải mua.”

“Lần sau anh đừng tự quyết định thay người khác, không hay lắm đâu, đồ vật anh nhìn trúng, nhưng không chắc người khác cũng sẽ như vậy, anh thấy đúng không?”

Dương Kiện nghe vậy tức giận đến mức muốn đánh người, đây là sợi dây chuyền ngọc bích trị giá một trăm hai mươi triệu tệ, vậy mà cũng không lọt mắt anh sao?

Con mẹ nó cậu cũng giỏi giả vờ vậy sao?

“Tên nhóc này, cậu…cậu nói như vậy là tự cao quá rồi.” Vẻ mặt Dương Kiện u ám.

Nhà họ Dương nhà anh ta là một trong mười gia tộc đứng đầu Thân Giang, anh ta lại là người đứng đầu thế hệ trẻ ở trong gia tộc, mà ngay cả anh ta cũng không dám nói những lời như vậy.

“Nói thật đó, tiền anh kiếm được với tiền tôi kiếm được không thể so sánh với nhau được, bản chất của chúng cũng không giống nhau.” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.

Thực ra Lâm Mộc thật sự cũng không quan tâm đến tiền bạc, nếu tiêu hơn một trăm triệu tệ, Lâm Mộc cũng không cảm thấy xót chút nào cả.

Như Lâm Mộc đã nói, bản chất là khác nhau.

Bọn người Dương Kiện là người kiếm tiền, phải tự mình phải chăm chỉ làm ăn kinh doanh.

Còn Lâm Mộc lại dùng số tiền này để trả thù, ngay cả việc điều hành tài sản cũng do Mai Tổng phụ trách, Lâm Mộc cũng không thèm để tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK