Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365

“Chắc chắn không thể nhầm được, xin hỏi ở đây có ai là tiểu thư Thẩm Tịch Dương không.” Vị giám đốc Thịnh Đại cười hỏi.

Trong phút chốc, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về người Thẩm Tịch Dương.

“Tôi … tôi là Thẩm Tịch Dương.” Thẩm Tịch Dương yếu ớt trả lời.

Lúc này Thẩm Tịch Dương cũng không hiểu mô tê gì, sao bỗng nhiên lại điểm danh tên cô ấy thế này?

Vị giám đốc phất tay: “Đưa sợi dây chuyền lên!”

Tiếng pháo hoa vang lên, hai nhân viên mang theo một hộp quà tinh xảo bước vào một cách trang trọng, sau đó họ đi về phía Thẩm Tịch Dương.

Vị giám đốc công ty trang sức cũng nhanh chóng đi theo hai người nhân viên.

“Chuyện… chuyện gì thế này?”

“Lẽ nào ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’ là để tặng Thẩm Tịch Dương à?”

Các bạn học kinh ngạc xì xầm.

Nhân viên công ty trang sức nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Tịch Dương.

“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, đây là món quà ngài Lâm Mộc tặng cho cô.” Vị giám đốc nói xong bèn nhận lấy hộp quà tinh xảo từ nhân viên rồi dùng hai tay dâng lên cho Thẩm Tịch Dương.

Đầu óc Thẩm Tịch Dương kêu ong ong, cô ấy bàng hoàng đến rối cả tay chân.

Trời ơi, sợi dây chuyền ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’ đắt đỏ dường ấy mà Lâm Mộc mua tặng cô ấy!

Cả phòng bao yên ắng như tờ.

Trên gương mặt các bạn học hiện rõ các loại cảm xúc: kinh ngạc, ngưỡng mộ, không thể tưởng tượng nổi….

Nhân viên công ty trang sức Thịnh Đại đã tiến hành giao sợi dây chuyền rồi, không thể sai được!

Nhưng Lâm Mộc là ai? Phần lớn những người đứng trong phòng bao đều hồ nghi về người này.

Từ lúc Lâm Mộc bước vào phòng, bọn họ thậm chí không cho anh cơ hội giới thiệu bản thân, cho nên đương nhiên không ai hay biết người đứng bên cạnh Thẩm Tịch Dương chính là Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương nhận đi, đây là tấm lòng nhỏ của em.” Lâm Mộc cười nói, xua tan cái im lặng trong phòng.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sực tỉnh, hóa ra anh chính là Lâm Mộc!

Hóa ra anh chính là người ra tay hào phóng mua ‘Thôi Xán Ngọc tặng Giai Nhân’ với giá năm mươi triệu tệ.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra người giàu có nhất trong phòng bao này không phải Liêu Đào, mà là người đàn ông đứng cạnh Thẩm Tịch Dương – Lâm Mộc!

Liêu Đào và Hứa Thiến chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang giáng trúng đầu bọn họ, mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy.

Dù bọn họ ngu ngốc tới đâu cũng hiểu một lẽ, kẻ có thể mua sợi dây chuyền năm mươi triệu tuyệt không phải nhân vật tầm thường!

Cho dù tổng tài sản của gia đình Liêu Đào có hơn 100 triệu tệ, nhưng yêu cầu anh ta rút ra 50 triệu tiền mặt cũng sẽ làm ‘tổn thương nguyên khí’ trong gia sản nhà anh ta.

“Chị Dương Dương!” Lâm Mộc thấy Thẩm Tịch Dương vẫn đứng chôn chân tại chỗ thì khẽ gọi tên cô ấy.

Lúc này Thẩm Tịch Dương mới hoàn hồn.

“Lâm Mộc… cái này…cái này quá quý giá, sao chị nhận được.” Thẩm Tịch Dương luống cuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK