Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354

“Vừa tới trung tâm mua sắm đã đụng phải một con chó, thật xui xẻo mà!” Tên đàn ông đeo kính lẩm bẩm.

“Xem như hai người may mắn!” Lâm Mộc lạnh lùng nói.

Nếu bọn họ một mực dây dưa, Lâm Mộc đảm bảo khiến bọn họ chịu thiệt.

Buổi chiều, Lâm Mộc ước chừng giờ Thẩm Tịch Dương tan sở rồi lái xe đến dưới lầu công ty cô ấy chờ.

“Chị Dương Dương!” Vừa thấy Thẩm Tịch Dương bước ra, Lâm Mộc cười vẫy tay.

Thẩm Tịch Dương thấy Lâm Mộc tới đón cô ấy tan làm thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, kìm lòng không đặng nở nụ cười.

“Lâm Mộc, sao lại chạy xe tới đón chị thế?” Thẩm Tịch Dương bước vội về phía Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương, dù sao hai ngày này em cũng có thời gian, chị lên xe đi.” Lâm Mộc cười mở cửa chiếc xe Porsche Cayenne.

Bên trong xe.

“Chị Dương Dương, hôm nay em không có việc gì, nên đến trung tâm thương mại đi dạo một vòng, em thấy có hai bộ quần áo với một chiếc túi rất đẹp, em mua nó tặng chị đấy.”

Lâm Mộc lấy túi đồ ở đằng sau đưa cho Thẩm Tịch Dương.

“Cho chị sao? Lâm Mộc, em phí tiền như vậy làm gì chứ.” Thẩm Tịch Dương tiếc thay anh.

Thẩm Tịch Dương không biết món quà này đắt giá như thế nào.

Cho dù là quý giá hay không, nhận được quà của Lâm Mộc cũng là một niềm vui, bởi vì nó biểu thị cho tấm lòng của Lâm Mộc.

“Chị Dương Dương, ngày mai lớp chị họp lớp rồi, vậy nên phải mặc quần áo mới chứ. Chị xem thử xem có thích không.” Lâm Mộc cười nói.

“Ừm.”

Thẩm Tịch Dương mở hộp quà ra, nhìn thấy hai chiếc váy rất xinh đẹp.

“Đúng là rất đẹp.” Thẩm Tịch Dương nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau đó Thẩm Tịch Dương mở chiếc hộp cuối cùng, trong đó có một chiếc túi nhỏ của Chanel.

“Cái túi này đắt không?” Thẩm Tịch Dương lấy túi ra.

Thẩm Tịch Dương không nhận ra đó là túi Chanel, nhưng chắc cô ấy đã từng nghe nói đến nhãn hiệu này, nhưng với hoàn cảnh của gia đình cô thì cũng chưa từng nhìn thấy chiếc túi như thế này, cô ấy cũng không biết làm sao để xác định được nhãn hiệu của nó nữa.

“Không đắt, chỉ có mấy ngàn tệ thôi.” Lâm Mộc cười nói.

Lâm Mộc đương nhiên không dám nói giá quá đắt.

“Sao lại không đắt chứ, bằng một tháng lương của chị luôn đấy. Sao em lại mua một chiếc túi đắt tiền như vậy chứ?” Thẩm Tịch Dương bĩu môi.

“Chị Dương Dương, em cũng đã mua rồi, cũng không trả lại được, chị phải nhận đó.” Lâm Mộc nói.

“Được rồi, cảm ơn em Lâm Mộc.” Thẩm Tịch Dương cười với Lâm Mộc.

Sau khi đưa Thẩm Tịch Dương đến trước cửa nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK