Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389

“Các người chậm chạp không cho Thanh Thương Phái một câu trả lời, ép bọn tôi phải mò đến tận đây mà chỉ đưa có hai cây dược liệu Nhân Giai thượng phẩm để ép chuyện này lắng xuống? Ít nhất phải là một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm!” – Trưởng lão Thanh Thương Phái mạnh mẽ nói.

“Được, một cây dược liệu Địa Giai hạ phẩm.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mặc dù có chút chết trong tim nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng, chỉ cần dính đến hai chữ Địa Giai thì cho dù là hạ phẩm cũng vô cùng trân quý. Tuy nhiên, ông ta biết nếu không lấy ra thì mọi chuyện sẽ không thể lắng xuống được.

Sau đó, chưởng môn Tuyết Sơn Phái phân phó Đại trưởng lão đi lấy dược liệu.

“Chưởng môn, dược liệu đang ở bên trong.”

Đại trưởng lão trở lại, đem theo một hộp gỗ giao cho chưởng môn Tuyết Sơn Phái. Sau khi mở ra kiểm tra, chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức đem nó giao cho chưởng môn Thanh Thương Phái ở đối diện.

Chưởng môn Thanh Thương Phái thấy đây đúng là loại dược liệu mình cần mới hài lòng gật đầu một cái. Lần tổn thất này, cuối cùng Thanh Thương Phái cũng thành công đòi lại.

Hành động này của ông ta còn có một ý nghĩa quan trọng khác, đó là răn đe các môn phái ẩn thân khác, một môn phái hùng mạnh như Tuyết Sơn Phái đụng đến tài nguyên của Thanh Thương Phái ở hồ Thiên Sát thì Thanh Thương Phái cũng không bỏ qua thậm chí còn tìm đến tận địa bàn của đối phương để nói lý lẽ, cho nên những môn phái tép riu khác đừng có mà nhòm ngó!

Dĩ nhiên, lúc nãy chưởng môn Thanh Thương Phái cũng không biết thứ mà Thanh Thương Phái tổn thất không chỉ là nguồn linh khí dồi dào trong năm nay của hồ Thiên Sát mà là Hàn Ngọc Linh Chi ở dưới đáy hồ.

Dù sao Thanh Thương Phái chưa từng lặn xuống đáy hồ nên không biết chuyện này cũng là thường tình.

Nếu Thanh Thương Phái biết thì một cây Địa Giai hạ phẩm chắc chắc không đủ để bọn họ cho qua chuyện này.

Bây giờ, căn cơ của hồ Thiên Sát là “Hàn Ngọc Linh Chi” đã không còn, sau này hồ Thiên Sát sẽ không còn chút linh khí nào để Thanh Thương Phái có thể hấp thụ trong tương lai mà sát khí còn sót lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tan biến đi hoàn toàn.

Sợ rằng sang năm, Thanh Thương Phái cử người đến hồ Thiên Sát thì mới nhận ra nó đã không thể tạo ra nguồn năng lượng dồi dào như trước đây nữa.

Không biết đến lúc đó, phản ứng của Thanh Thương Phái sẽ như thế nào…

“Chúng ta đi thôi.” Chưởng môn Thanh Thương Phái lấy được dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm, bèn phất tay, hởi lòng hởi dạ dẫn người rời đi.

Khi đám người Thanh Thương Phái đi hết, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy chuyện lần này khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng so với việc lấy đá chọi đá cùng Thanh Thương Phái, hy sinh dược liệu cực phẩm chính là cách giải quyết ít tổn thất nhất rồi.

Thân là Chưởng môn như ông ta đương nhiên phải cân nhắc được hơn cho sự an nguy và tiền đồ của Tuyết Sơn Phái.

Đừng thấy Tuyết Sơn Phái hành sự bá đạo ở Giang Nam mà lầm tưởng họ là kẻ đánh thắng vô địch thiên hạ, chẳng qua Giang Nam không có môn phái nào mạnh hơn họ, một khi gặp phải đối thủ ‘cứng’ hơn, Tuyết Sơn Phái dĩ nhiên phải nhượng bộ thôi.

Ai bảo Tuyết Sơn Phái ông ta mất đi hẳn hai vị Trưởng lão, thực lực tổng thể nào so được với Thanh Thương Phái lúc này.

“Đại trưởng lão, tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi. Còn có việc hai Trưởng lão mất tích nữa! Từ hôm nay trở đi Tuyết Sơn Phái không thể chịu tội oan uổng nữa!” Ánh mắt Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chất chứa nỗi hận thù.

“Rõ.” Đại trưởng lão nhận lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK