Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459

Đến Khâu Thiên Thiên cũng mỉa mai: “Lâm Mộc, anh cũng có chút công phu mèo cào đó, tiếc thay anh sống ở cái thành phố nhỏ xíu kia, căn bản chưa được trải đời, sao hiểu được cao thủ võ đạo chân chính mạnh cỡ nào chứ!”

Đối mặt với sự nghi ngờ và mỉa mai của mọi người, Lâm Mộc vẫn bình lặng như nước.

“Chuyện này không phiền mọi người phải nhọc lòng, tôi chỉ nói một câu, đúng mười ngày nữa tôi sẽ đến võ đài để giao đấu, đây là ân oán cá nhân của tôi và Tiên Hạc Võ Quán, không dính dáng gì tới nhà họ Khâu hết.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

Khâu Lão Thái Quân hừ lạnh: “Hừ, một cậu thiếu niên không biết trời cao đất dày! Cậu muốn đi đương nhiên là cách giải quyết tốt nhất rồi!”

Sau đó bà cụ nhìn về phía Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, lần này cháu làm bà quá đỗi thất vọng, mắt chọn bạn trai của cháu đúng là có vấn đề, ban đầu bà coi thường cậu ta vì cậu ta đến từ thành phố nhỏ.”

“Nhưng nếu chỉ vì điểm đó thì bà còn có thể khoan dung. Nhưng giờ xem ra, cậu ta là thứ không biết trời cao đất dày, ai ai cũng dám chọc giận! Loại người này chỉ đem đến rắc rối cho nhà họ Khâu chúng ta mà thôi! ”

“Cháu sớm ngày cắt đứt liên hệ với cậu ta thì xem như còn cơ hội ở đây!”

Lời này của bà cụ quá rõ ràng, nếu Trần Uyển Nhi còn tiếp tục qua lại với Lâm Mộc, nhà họ Khâu sẽ cho cô nàng ra rìa.

Trần Uyển Nhi tủi thân nói: “Chuyện này đâu thể trách Lâm Mộc, tụi cháu chỉ tham gia đấu giá theo quy định thôi, Tiên Hạc Võ Quán đấu không lại còn tìm tới gây chuyện thì quả là quá bá đạo rồi!”

Khâu Lão Thái Quân lắc đầu cười lạnh: “Cá lớn nuốt cá bé, người ta có bản lĩnh để bá đạo mà! ”

“Còn Lâm Mộc cậu ta thì sao? Chỉ là một tên nhóc tới từ thành phố nhỏ, gặp mạnh tất phải cúi đầu, đây gọi là biết xem xét thời thế! Uyển Nhi, lẽ nào đến đạo lý cơ bản này cháu cũng không hiểu sao? ”

Lâm Mộc nói: “Đương nhiên cháu hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé! Cháu là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé! Theo đạo lý của bà thì họ phải cúi đầu trước cháu rồi!”

“Cậu là cá lớn ư?! Ha ha!” Cả đám người cười phá lên.

Khâu Hậu Minh nói: “Cậu nhóc, nói như cậu, Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư thì coi như bọn họ mới là kẻ không biết trời cao đất dày, không biết xem xét thời thế nhỉ? ”

Khóe môi Lâm Mộc cong lên: “Đương nhiên là vậy rồi, cho nên mười ngày nữa, Tiên Hạc Võ Quán sẽ phải trả giá đắt vì không biết trời cao đất dày đấy!”

“Ha ha!” Đám người nhà họ Khâu lại cười phá lên.

Đến Khâu Lão Thái Quân cũng nhịn không được phì cười: “Tôi sống hơn bảy mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ gặp ai ngông cuồng mà dốt đặc cán mai như này đấy! ”

Sau đó bà cụ nhìn Khâu Anh, Trần Uyển Nhi , nói: “Hai đứa canh chừng kỹ cậu ta cho mẹ, nếu mười ngày nữa cậu ta tháo chạy khỏi Thành phố Thân Giang hoặc không chịu tới ứng chiến, món nợ này cứ tính trên đầu hai đứa đi.”

“Đi đi, giờ mẹ không muốn nhìn thấy ba đứa.” Khâu Lão Thái Quân dứt khoát đuổi người.

“Mẹ, vậy tụi con đi đây.” Khâu Anh nháy mắt ra hiệu với Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rồi dẫn hai người họ rời đi.

Sau khi ba người đi khỏi biệt thự.

Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Không hiểu mắt nhìn của Uyển Nhi thế nào mà lại tìm loại bạn trai kỳ quặc đến vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK