Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286

Sau đó Lương Siêu dặn dò hai người kia: “Hai người ở ngoài canh cửa, không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy tao, thuận tiện thông báo đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn rằng nếu có ai tên Lâm Mộc đến khách sạn, lập tức dẫn người bắt anh ta lại, xong việc tao sẽ đến xử lý anh ta!”

“Vâng!”

Hai tên đàn ông cao to kia trả lời xong cũng vội vàng ra ngoài.

Hai người này vừa mới rời phòng, Lương Siêu đã không chờ nổi nữa liền mở bao tải ra.

Bảo tải được mở ra, lúc này Thẩm Tịch Dương không những bị khăn bịt miệng, mà hai tay cũng bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, trên mặt cô tràn ngập sự hoảng sợ.

“Sao vậy Thẩm Tịch Dương, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi thôi! Lương Siêu tôi đã nhìn trúng ai thì người đó cũng không thể chạy thoát được đâu, nếu lúc đầu cô ngoan ngoãn theo tôi, tôi còn có thể cho cô một chỗ tốt, nhưng cô lại nhất định phải rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nên hiện tại chỗ tốt nào cô cũng không chiếm được!” mặt mũi Lương Siêu tràn đầy hưng phấn. Vừa dứt lời, Lương Siêu liền tháo chiếc khăn bịt miệng Thẩm Tịch Dương ra.

Sáng hôm nay sau khi Thẩm Tịch Dương chọn ngồi xe của Lâm Mộc để trở về, Lương Siêu đã quyết định áp dụng loại thủ đoạn này.

“Lương Siêu, cái tên mặt người dạ thú, anh làm như vậy là phạm tội đấy!” thân thể Thẩm Tịch Dương cũng run lên.

“Ha ha, vậy thì sao? Cô có thể bắt tôi sao?” Lương Siêu xoa xoa hai tay, thản nhiên nhìn cô.

“Tiếp theo, Lương Siêu tôi nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

Lương Siêu vừa nói xong đã nhào về phía Thẩm Tịch Dương, hai tay anh ta mạnh mẽ xé toạc áo sơ mi trên người Thẩm Tịch Dương ra.

“A a a! Cứu mạng!”

Thẩm Tịch Dương bị dọa sợ nên liên tục thét lên.

“Thẩm Tịch Dương, cô có hét to cỡ nào cũng vô dụng thôi, nơi này là khách sạn Kim Loan, là nhà tôi mở đó!” Lương Siêu nghe tiếng hét của cô, ngược lại càng lộ ra vẻ hưng phấn.

Thẩm Tịch Dương nghe đến đó, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.

Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Thẩm Tịch Dương, cô chỉ cảm thấy ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ, thế giới đều trở nên u ám, dường như trời đất sắp sụp đổ, ngày tận thế đã sắp tới.

Chẳng lẽ sự trong sạch của cô lại bị hủy hoại trong tay loại người dơ bẩn như Lương Siêu sao.

Cô chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời này của cô.

Dưới cổng khách sạn Kim Loan. Từng chiếc ô tô bao vây cổng khách sạn.

Giám đốc Mai đứng ở cổng, phía sau ông ta còn có hơn ba trăm tên bảo an.

“Đây….Đây là chuyện gì vậy? Bọn họ đang muốn làm gì?”

“Mau đi thông báo quản lý đến đi!Mau đi gọi bảo an đi!”

Mấy vị khách đang đứng ở cổng khách sạn thấy thế cũng sợ hãi chạy vào bên trong.

“Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, xông vào khách sạn Kim Loan, lục soát tất cả các phòng, tìm Lương Siêu và Thẩm Tịch Dương ra đây, ai tìm ra trước sẽ được thưởng hai mươi vạn!”

“Bất kể ai dám ngăn cản, đánh hết cho tôi! Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh chịu! Nghe rõ chưa!”

Giám đốc Mai hét to với mấy tên bảo an phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK