Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484

Khâu Anh đột ngột đứng lên, kiên quyết nói: “Lâm Mộc, sao cháu có thể nghi ngờ dì chứ, con gái của dì cũng ở trên tàu! Làm sao cháu lại có thể nghi ngờ dì được! Chẳng lẽ là tại dì đã đưa vé sao?

“Dì không nghĩ ra sao? Cháu cũng không nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi cũng ở trên du thuyền đó, vậy mà dì vẫn có thể tàn nhẫn như vậy, để cho cô ấy cùng chết? Làm sao có thể độc ác như vậy chứ?” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên sắc bén.

“Lâm Mộc, cháu suýt chút nữa gặp chuyện không may, dì cũng rất buồn, nhưng dì thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, dì không thể nào làm hại con gái mình được!” Khâu Anh vẫn kiên quyết.

Khâu Anh nói với vẻ mặt mong đợi: “Đúng rồi, con gái dì bây giờ ở đâu, dì muốn gặp con gái của dì!”

“Cô ấy ở dưới lầu, tôi không cho cô ấy lên đây vì sợ cô ấy sẽ biết được mẹ ruột của cô ấy là người suýt chút nữa đã giết chết cô ấy, e rằng cô ấy sẽ không thể nổi cú sốc như vậy đâu.” Giọng của anh vô cùng lạnh lùng.

“Lâm Mộc, cháu tin dì Khâu đi có được hay không, dì thật sự không biết chuyện gì cả, cháu nhanh để Uyển Nhi lên đây đi, dì nhớ con gái của dì!” Hai mắt Khâu Anh đỏ hoe.

Sau khi Lâm Mộc im lặng khoảng hai giây, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Uyển Nhi và bảo cô lên.

Lâm Mộc cũng không hỏi bà ta thêm nữa, cho dù bà ta đã làm như vậy thật thì hiện tại xem ra bà ta cũng không thừa nhận.

Hơn nữa, anh cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.

Nếu là người ngoài, Lâm Mộc có thể dùng một số biện pháp cứng rắn để tra tấn bà ta để nghe lời thú tội.

Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, không có chứng cứ, anh vẫn có chút dè chừng.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào phản ứng đầu tiên của Khâu Anh khi anh mới vào, anh đã gia tăng sự nghi ngờ của mình đối với bà ta.

Khoảng ba phút sau, Trần Uyển Nhi bước vào văn phòng.

“Con gái!”

Sau khi Khâu Anh nhìn thấy Trần Uyển Nhi, bà ta chạy đến và ôm chặt lấy cô.

“Con gái, là lỗi của mẹ, mẹ đã không thể bảo vệ con!” Khâu Anh bật khóc.

“Mẹ, tất cả đều là nhờ có Lâm Mộc, trước khi du thuyền ra khơi đã có người cố ý gài bom, cũng may là trong lúc phát nổ, anh ấy đã ôm chặt lấy con, nhận hết tất cả thương tổn cho nên con mới có thể bình an vô sự.” Trần Uyển Nhi mỉm cười.

Tất nhiên Trần Uyển Nhi sẽ hoàn toàn không biết, chuyện này có liên quan đến Khâu Anh.

Dù sao thì đây cũng là mẹ của cô.

“Nổ sao? Hóa ra là một vụ nổ? Mẹ chỉ nhận được tin du thuyền mất liên lạc, không ngờ lại là một vụ nổ! Chuyện này là do ai làm vậy?” Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chúng con cũng không biết, Lâm Mộc nói anh ấy sẽ điều tra.” Trần Uyển Nhi nói.

“Được rồi, trong lúc điều tra, nếu có chuyện gì cần mẹ giúp thì cứ nói, chuyện gì cũng được.” Khâu Anh nhìn Trần Uyển Nhi cười nói.

“Dì Khâu, mẹ con dì đã gặp nhau xong rồi, nên đưa Uyển Nhi về nghỉ ngơi trước đã.” Lâm Mộc nói.

Trước mặt Trần Uyển Nhi, Chu Nguyên vẫn gọi bà ta là dì Khâu.

“Được rồi! Về nghỉ ngơi trước đi.” Khâu Anh cười gật đầu.

Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời đi, Khâu Anh đến bên cửa sổ kính sát đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK