Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296

Lương Đức Quảng gầm lớn: “Thằng nhóc, đây là Kiền Nhị Gia nha, mày.. mày to gan quá rồi đấy! Mai Tổng, thằng nhóc này là người của ông đúng không? Cả ông và nó đều xong đời rồi!”

“Ồ, hóa ra là Kiền Nhị Gia.” Lâm Mộc chỉ bâng quơ ‘ồ’ một tiếng, mặt vẫn phẳng lặng như nước.

Hồi nãy ra tay đánh người anh hoàn toàn không biết kẻ đó là Kiền Nhị Gia.

Lâm Mộc không cần biết người này có thân phận gì đã dám động tay động chân, lý do rất đơn giản, dù là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam, hôm nay chỉ cần kẻ đó nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lương, Lâm Mộc đều đánh không tha!

Trước đây Lâm Mộc từng nghe đến tên của Kiền Nhị Gia khi Bằng Gia có xung đột với Lư Ngũ Gia ở Cốc Huyền, chính Kiền Nhị Gia là trung gian hòa giải thông qua cách phân thắng bại trận quyết đấu.

“Nhị Gia!” Một tên đàn em của Kiền Nhị Gia vội vàng chạy lên đỡ ông ta.

“Thằng nhóc, mày… mày dám đánh tao, mày xong đời rồi! Mai Dụ, ông không xong với tôi đâu! Giờ tôi sẽ triệu tập nhân lực, đấu với các người tới hơi thở cuối cùng!” Hai mắt Kiền Nhị Gia như muốn lọt tròng.

Ông ta đường đường là Kiền Nhị Gia, bao năm rồi không bị kẻ nào động tay động chân, nếu giờ không tìm lại chỗ đứng thì sau này còn lăn lộn thế nào ở Giang Nam?

“Câm miệng!” Thư ký Ngô bỗng quát lên một tiếng.

Mọi người đứng trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía Thư ký Ngô, anh ta muốn làm gì thế này?

Chỉ thấy Thư ký Ngô sải bước về phía Lâm Mộc.

“Xem ra cháu tôi muốn ra mặt rồi.” Lương Đức Quảng nở nụ cười.

“Lâm tiên sinh, chẳng ngờ lại có thể gặp anh ở đây.” Thư ký Ngô hạ mình chào hỏi trước.

 

Lương Đức Quảng và Kiền Nhị Gia nhìn thấy cảnh tượng này như bị sét đánh trúng, mặt đều biến sắc!

Đến Thẩm Tịch Dương cũng sợ đứng tim, tuy cô ấy không biết thân phận thực sự của Thư ký Ngô, nhưng khi trước cô ấy tận mắt thấy tất cả mọi người đều có thái độ kính cẩn với người này, Mai Tổng cũng rất dè chừng anh ta.

Thẩm Tịch Dương hiểu rõ đây nhất định là nhân vật lớn, nhưng người này lại cung kính với Lâm Mộc ư? Chuyện gì thế nhỉ?

“Thư ký Ngô, hồi nãy tôi không để ý thấy anh, sao, Lão Từ cũng muốn quản chuyện này à?” Lâm Mộc hỏi.

“Không không, Lâm tiên sinh chớ hiểu lầm, chuyện này không liên quan tới Lão Từ, cũng… không liên quan tới tôi.” Thư ký Ngô cười khan phủi sạch quan hệ.

Lời này vừa thốt ra, mặt Lương Đức Quảng càng biến sắc.

“Cháu trai.. sao… sao cháu nói vậy được!” Lương Đức Quảng nóng ruột hỏi.

“Im đi, cậu có biết anh ấy là ai không hả?” Thư ký Ngô sa sầm mặt quát mắng.

“Nó là ai?” Kiền Nhị Gia và Lương Đức Quảng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộc.

Họ đều không quen Lâm Mộc, cũng chưa bao giờ nghe đến nhân vật này ở Ninh Đô, huống chi Lâm Mộc còn trẻ như vậy.

Mai Tổng bước lên trước, nói lớn: “Quên không giới thiệu với các vị, người này là Lâm Mộc, có lẽ các vị đây chưa nghe đến tên cậu ấy, nhưng chắc hẳn ai ai cũng biết đến truyền thuyết cậu ấy để lại, đây chính là nhân vật thần bí đã diệt nhà họ Tôn trong một ngày!”

“Còn Tiểu thư Thẩm Tịch Dương bị Lương Siêu ức hiếp chính là bạn gái của Lâm cao nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK