Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 394

“Không được gạt mẹ đâu nha, trước khi tới đây mẹ đã hỏi dò tin tức rồi, con đang có quan hệ thân thiết với một nhóc tên Lâm Mộc ở Kim Châu đúng không?” Khâu Anh nói.

“Tụi con chỉ là bạn bè.” Trần Uyển Nhi lập tức giải thích.

“Là bạn bè bình thường hay không cũng được, hẹn cậu ấy ra ngoài cho mẹ gặp mặt nhé? Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, mẹ có thể đưa cậu ấy tới Thành phố Thân Giang cùng con để bồi dưỡng luôn.” Khâu Anh nói.

“Lâm Mộc có việc làm ăn của mình ở Kim Châu rồi, hơn nữa anh ấy có bản lĩnh đặc biệt, con nghĩ anh ấy không cần mẹ bồi dưỡng đâu.” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.

“Đất Kim Châu nhỏ bé sao bì được với Thân Giang? Thân Giang là thành phố cấp một có nền kinh tế phát triển! Thành tựu cậu ấy đạt được ở Kim Châu chẳng đáng nhắc tới ở Thành phố Thân Giang, mặc kệ Lâm Mộc có theo chúng ta hay không, con cứ hẹn cho mẹ gặp mặt nhé?” Khâu Anh cười nói.

Lão Trần nói: “Uyển Nhi, ông nội thấy kêu Lâm Mộc cùng con tới Thành phố Thân Giang là lựa chọn không tồi đâu.”

Trong mắt Lão Trần, Lâm Mộc có thân thủ phi phàm, dù Trần Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang với mẹ ruột của cô nàng, Lão Trần vẫn không mấy yên lòng.

Nếu có thể cậy nhờ Lâm Mộc đi theo bảo vệ Trần Uyển Nhi một thời gian, cho tới khi Trần Uyển Nhi ổn định ở Thành phố Thân Giang thì tốt quá rồi.

Lão Trần vô cùng tin tưởng bản lĩnh của Lâm Mộc.

“Ông nội ơi, ba mẹ và em gái Lâm Mộc ở Kim Châu, anh ấy không nguyện ý tới Thành phố Thân Giang đâu.” Trần Uyển Nhi nói.

“Đâu phải kêu Lâm Mộc đến Thành phố Thân Giang cắm rễ luôn, cháu tới mảnh đất mới còn nhiều bỡ ngỡ, Lâm Mộc theo cháu một thời gian thôi mà.” Lão Trần nói.

“Nhưng lỡ anh ấy không nguyện ý đi thì sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.

Thực ra Trần Uyển Nhi có chút chờ mong Lâm Mộc đi theo cô nàng, như vậy cô nàng sẽ có nhiều thời gian ở bên anh hơn.

“Chuyện này để ông bàn bạc với Lâm Mộc, ông nghĩ cậu ta sẽ không chối từ đâu.” Lão Trần cười nói.

“Thế này đi con gái, giờ con gọi điện hẹn cậu ấy qua biệt thự này dùng cơm, mẹ muốn xem xem, người đàn ông được con gái mẹ ‘chấm’ là người như thế nào.”

“Được.” Trần Uyển Nhi nghe Khâu Anh nói muốn mời Lâm Mộc qua biệt thự, đương nhiên vui vẻ trong lòng.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Mộc đang ngồi xếp bằng trên tầng thượng để tu luyện, điện thoại bỗng đổ chuông.

Thấy tên Trần Uyển Nhi trên màn hình, Lâm Mộc lập tức nhận máy.

“Lâm Mộc, buổi trưa rảnh không, qua nhà tôi dùng cơm, không phải tôi muốn hẹn anh đâu nha, là ông nội và mẹ tôi kêu anh tới.” Điện thoại truyền ra giọng nói của Trần Uyển Nhi.

“Mẹ của cô ư?” Lâm Mộc ngạc nhiên hỏi.

Lâm Mộc qua lại với nhà họ Trần vài lần, nhưng chỉ biết ba của Trần Uyển Nhi mất sớm, chưa bao giờ nghe đến hay nhìn thấy mẹ của Trần Uyển Nhi.

“Anh cứ đến là biết.” Trần Uyển Nhi nói.

“Được, lát nữa tôi qua.” Lâm Mộc sảng khoái đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK