Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348

“Cũng đành vậy, cho bọn họ thêm chút thời gian giải quyết chuyện này.” Tuy Ông cụ Tôn vô cùng tức giận, nhưng ông cụ xa mãi bên Châu u, chỉ biết trông chờ vào Tuyết Sơn Phái mà thôi.

Chỉ cần Lâm Mộc chết đi, ông cụ có thể nghĩ cách diệt cả nhà Lâm Mộc để trả thù cho nhà họ Tôn!

Ninh Đô.

Lâm Mộc rời khỏi biệt thự của Mai Tổng thì lái xe không mục đích trên đường, mấy ngày nay anh cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ chờ Mai Tổng thu thập nguyên liệu giúp thôi.

Bất giác, Lâm Mộc đã chạy xe tới dưới lầu nhà Thẩm Tịch Dương.

“Giờ đã là mười giờ đêm, không biết chị Dương Dương ngủ chưa nhỉ?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía lầu nơi Thẩm Tịch Dương ở, ngọn đèn đã tắt.

Lâm Mộc trầm ngâm giây lát rồi nhắn tin cho Thẩm Tịch Dương.

Lâm Mộc: Chị Dương Dương ngủ chưa.

Chưa đầy một phút, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn trả lời.

Thẩm Tịch Dương” Vừa ngủ thôi, em thì sao.

Lâm Mộc gửi lại: Em chưa ngủ, hôm nay có chút chuyện cần giải quyết ở Ninh Đô, em đang ở dưới lầu nhà chị.

Thẩm Tịch Dương: A! Thật sao? Vậy em mau lên lầu đi.

Lâm Mộc: Muộn rồi em không lên lầu làm phiền ba mẹ chị nữa, huống chi chị cũng ngủ rồi.

Nếu là ban ngày, chắc chắn Lâm Mộc đã lên lầu rồi.

Mấy giây sau, di động của anh lại có chuông tin nhắn.

Thẩm Tịch Dương: Vậy chị đi xuống, em chờ chị nha!

Nhận được tin nhắn này, Lâm Mộc lập tức xuống xe, dựa vào xe chờ.

Anh bỗng vô cớ có cảm giác chờ mong.

Chừng sáu đến bảy phút sau, bóng dáng Thẩm Tịch Dương đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Mộc.

“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, nở nụ cười thuần khiết xinh tươi vẫy tay với Lâm Mộc, sau đó chạy về phía anh.

“Chị Dương Dương.” Lâm Mộc mỉm cười.

Chớp mắt Thẩm Tịch Dương đã đứng trước mặt Lâm Mộc.

“Lâm Mộc, giờ em là nhân vật lớn rồi, bình thường chắc bận lắm ha, sao lại có thời gian rảnh chạy tới nhà chị thế này?” Thẩm Tịch Dương cười hỏi.

“Em tới Ninh Đô xử lý chút chuyện, xong việc thuận đường qua nhà chị, nên hỏi chị đã ngủ hay chưa.” Lâm Mộc đáp.

“Thế em ăn cơm chưa, chưa ăn thì chị lên lầu nấu vài món đồ cho em.” Thẩm Tịch Dương nhiệt tình nói.

“Em mời chị đi ăn đêm nhé, không biết chị Dương Dương có thời gian không?” Lâm Mộc hỏi.

“Đương nhiên có.” Thẩm Tịch Dương không nghĩ gì đã đáp ngay.

“Vậy lên xe đi.” Lâm Mộc kéo cửa ghế phụ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK