Chương 469
“Bình thường thì tôi cũng không thể chịu đựng được vụ nổ đó đâu. Chẳng qua trước đó, sư phụ đã cho tôi một chiếc bùa bình an dưới dạng một mặt dây chuyền, nó đã cứu tôi một mạng.” – Lâm Mộc cúi đầu nhìn về phía mặt dây chuyền, nó đã vỡ vụn.
“Cảm ơn anh nhiều lắm! May mà khi vụ nổ xảy ra, anh đã ôm lấy tôi, thay tôi chắn hết tất cả uy lực từ vụ nổ, nếu không thì tôi đã bay màu mất rồi. ” – Trần Uyển Nhi nói.
Nói tới đây, mặc dù Trần Uyển Nhi vẫn còn rất sợ hãi song lòng cô vẫn dâng lên một cổ ấm áp.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một người đàn ông đã hết lòng bảo vệ cô!
Chỉ với một điểm này, Trần Uyển Nhi đã cảm giác được đây là một người đàn ông đáng giá để cô phó thác hết cuộc đời còn lại của mình.
Trần Uyển Nhi biết rất rõ, khoảnh khắc mọi thứ nổ tung ấy, Lâm Mộc hoàn toàn có thể lựa chọn một mình nhảy xuống biển để lánh nạn chứ không cần phải ôm lấy cô.
Cả khoảnh khắc chạy trốn trên biển nữa, Lâm Mộc đã ôm chặt lấy cô, toàn lực bảo vệ cô, tất cả cô đều khắc ghi trong lòng.
“Ông nội cô đã nhờ tôi bảo vệ cô.” – Lâm Mộc trả lời.
Sau đó anh đứng dậy.
“Tôi đi loanh quanh đây nhặt chút củi rồi quay lại ngay, tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”
Sau khi nói xong, Lâm Mộc liền chuẩn bị đi nhặt củi ở gần đây.
“Anh…Anh đừng đi quá xa.” – Trần Uyển Nhi nói.
“Yên tâm đi, tôi chỉ đi nhặt củi gần đây thôi, chắc chắn cô sẽ luôn nhìn thấy tôi.” – Lâm Mộc vừa đáp lại vừa đi về phía trước.
Khoảng mười lăm phút sau, Lâm Mộc ôm một bó củi lớn trở lại, Trần Uyển Nhi cũng đã hong khô quần áo và mặc lại trên người.
Lâm Mộc thêm củi đốt khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn.
“Tối nay, chúng ta nghỉ tạm ở đây một đêm, ngày mai hai ta lại tính tiếp.” – Sau khi thêm củi xong, Lâm Mộc ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi.
“Lâm Mộc, tôi…tôi có thể ngủ bên cạnh anh được không, tôi…Tôi sợ.” – Trần Uyển Nhi yếu ớt nói.
“Trước kia khi đi thám hiểm núi Tịch Lĩnh, chúng ta cũng đã từng ngủ chung rồi mà, nào qua đây.”
Lâm Mộc nằm xuống bên cạnh đống lửa, Trần Uyển Nhi cũng nằm xuống kế bên anh, đầu tựa lên bả vai Lâm Mộc.
Hai người chỉ như vậy, nằm bên cạnh đống lửa và ngắm nhìn bầu trời đầy sao, xung quanh là âm thanh rì rào của sóng biển.
“Lâm Mộc, hai ta cô nam quả nữ, anh…Anh đối với tôi không tồn tại một tí suy nghĩ đen tối nào sao? Tôi tự nhận mị lực của mình cũng không tệ nha.” – Trần Uyển Nhi không nhịn được tò mò, nhỏ nhẹ hỏi.
“Từ khi đi theo sư phụ, tôi đã học được cách kiểm soát hành động của mình bằng lý trí, tuyệt đối không để cho dục vọng chi phối. Định lực hiện tại của tôi rất vững vàng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nên cô cứ yên tâm.” – Lâm Mộc bình tĩnh nói.
“Ừm…tôi biết rồi, mau ngủ đi.” – Trần Uyển Nhi nhắm mắt lại.