Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 478

Ở đây vừa bằng phẳng lại mát mẻ, Lâm Mộc mang theo thân cây, cành cây, dựng thành một hình tam giác, sau đó lót mấy lớp lá chuối lên để làm nóc lều.

Bằng cách này, một căn lều đơn giản đã được xây dựng.

Ở trong này, ban ngày sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, trời mưa cũng không lo bị ướt.

Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã xế chiều, Trần Uyển Nhi đã mệt lử, cả người cũng đã lấm bẩn, một người thích sạch sẽ như cô đã phải ra biển tắm để tắm rửa.

Mà Lâm Mộc lại bắt đầu đi tìm vật liệu, chuẩn bị tìm một cái cây lớn để lấy nó làm một chiếc thuyền!

Bận bịu đến đêm, Lâm Mộc cũng lôi được một đoạn thân cây trở về.

“Lâm Mộc, trời tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi, đến ăn thịt nướng nào.” Trần Uyển Nhi ngồi ở trước lều nói với Lâm Mộc.

Nơi này có một đống lửa, Trần Uyển Nhi đang ngồi trước cửa lều nướng thịt.

“Tôi đi tắm một chút đây.”

Lâm Mộc nói xong liền chạy đến bãi biển phía trước, nhảy xuống biển tắm rửa.

Trần Uyển Nhi vừa nướng thịt vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Mộc đang bơi trên biển.

“Lâm Mộc đâu rồi?”

Trần Uyển Nhi đột nhiên phát hiện trên mặt biển không có chút dấu vết nào của anh cả.

Cô thầm nghĩ trong lòng, chắc là anh đã lặn xuống nước rồi.

Nhưng sau khi đợi khoảng năm sáu phút, cô vẫn không thấy Lâm Mộc ngoi lên mặt biển.

Điều này khiến cho cô lo lắng.

“Này, Lâm Mộc!” Trần Uyển Nhi vội vàng hét về phía biển.

Mặc dù trước mặt có lửa, nhưng xung quanh ở phía xa vẫn tối đen như mực, không có bóng dáng của Lâm Mộc khiến cho cảm giác an toàn của cô hoàn toàn biến mất.

Cô thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh sẽ không bỏ cô mà đi chứ?

Xung quanh cũng không có bất kỳ con thú hay con vật nào hết mà.

“Không thể, anh ấy không thể nào bỏ mặc mình ở lại đây được!” Trần Uyển Nhi tự an ủi mình.

Vài phút sau, Lâm Mộc ngoi lên mặt nước rồi từ trong biển đi lên bờ.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim của Trần Uyển Nhi đã lập tức bình tĩnh lại.

“Lâm Mộc, vừa rồi anh đi đâu vậy? Lâu như vậy mà không thấy anh đâu!” Trần Uyển Nhi oán trách, trên mặt có chút bất bình.

“Tôi đang tắm rửa ở dưới biển, nhân tiện bắt một ít tôm cá để bữa tối của cô được phong phú hơn.”

Lâm Mộc mỉm cười giơ hai con tôm hùm ra từ phía sau lưng.

Trần Uyển Nhi đã ngừng khóc và nở một nụ cười khi nhìn thấy hai con tôm hùm nằm trong tay anh.

“Làm người ta lo lắng.” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.

Lâm Mộc xử lý hai con tôm hùm một cách đơn giản, sau đó xâu chúng lại với nhau bằng cành cây rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi, anh dùng lửa nướng chúng lên.

“Anh ăn thịt trước đi, để tôi nướng.”

Trần Uyển Nhi đưa thịt đã nướng chín cho Lâm Mộc, sau đó cầm lấy hai xiên tôm hùm từ tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK