Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495

“Lưu Quang Quyết!”

Lâm Mộc nhân cơ hội ra tay trước, ngay lập tức Lưu Quang lại tản ra xung quanh như vũ bão.

Những người đang cầm súng trường cũng đã bị giết ngay lập tức bởi chiêu thức của Lâm Mộc khi họ còn chưa kịp phản ứng.

Cánh tay đang cầm súng của gã đầu trọc cũng bị một Lưu Quang chặt đứt. Cả cánh tay và súng đều rơi xuống đất.

Người đàn ông đầu trọc chịu đựng cơn đau, cố gắng nhặt khẩu súng lên bằng tay còn lại.

Nhưng Lâm Mộc đã xông lên và túm lấy ông ta.

Vừa rồi Lâm Mộc không giết ông ta là bởi anh còn muốn moi thêm chút tin tức từ trong miệng của ông ta nữa.

“Nói, động cơ và mục đích giết tôi của Khô Lâu hội các người là gì!” Lâm Mộc lạnh lùng hỏi ông ta.

“Mày không thể biết được đâu.” Mặt người đàn ông đầu trọc tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười nhạt.

Giây tiếp theo, gã đầu trọc nuốt thuốc độc đã có sẵn trong miệng rồi chết ngay tại chỗ.

Có thể giữ chất độc trong miệng một thời gian dài cũng là điều khá bất thường.

“Chết tiệt!” Lâm Mộc tức giận khi thấy ông ta tự sát.

Một khi ông ta đã chết, thì sao Lâm Mộc có thể biết được mục đích và động cơ giết người của Khô Lâu hội là gì chứ?

Thậm chí cả Lâm Mộc cũng có rất nhiều nghi ngờ về Khô Lâu hội, anh cũng muốn biết thêm từ chính miệng ông ta.

Bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa rồi.

Sau đó, Lâm Mộc xoay người nhặt khẩu súng lục kia lên.

Một khẩu súng lục có uy lực kinh người như vậy suýt chút nữa đã có thể làm đảo lộn thế giới quan của anh rồi.

Lâm Mộc quyết định cầm về để nghiên cứu kỹ càng. Anh cất khẩu súng lục đi, sau đó nhìn Điền Văn Hạo.

Bây giờ hội trưởng Khô Lâu hội chi nhánh Thân Giang đã chết. Lâm Mộc chỉ có thể nghĩ xem có thể lấy cớ gì để moi thêm tin tức từ anh ta nữa không.

“Điền Văn Hạo, cấp trên của mày đã bị giết rồi, nếu còn có tin tức gì khác thì mày mau nói cho tao biết đi, nếu khiên tôi vừa ý thì tao sẽ cho mày một cơ hội sống.” Lâm Mộc nhìn anh ta nói.

Điền Văn Hạo nhìn thấy phân hội trưởng và cả nhóm người cầm súng đều đã chết, anh ta bị dọa sợ đến nỗi đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy.

“Tôi… tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói.

“Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn.

“Còn có… phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói.

“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp.

“Tôi… tôi không biết gì thêm nữa. Tôi … tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK