Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 393

Khâu Anh đáp: “Bao năm qua không thể tự tay chăm sóc Uyển Nhi, trong lòng con vô cùng áy náy, giờ con đã được xếp vào tầng lớp cấp cao trong nhà họ Khâu, được quản lý việc kinh doanh của nhà họ Khâu, con muốn đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, dẫn dắt con bé kinh doanh, bù đắp những thiếu hụt cho con bé.”

“Con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi lập tức từ chối.

Lão Trần cũng nói: “Cô vừa tới đã muốn đưa Uyển Nhi của tôi đi, cô quá đáng lắm rồi đấy!”

Khâu Anh cười đáp: “Ba, Uyển Nhi còn trẻ, ba thì tuổi tác đã cao, con nói khó nghe chút, lỡ có một ngày ba khuất núi, Uyển Nhi phải làm sao?”

“Giờ con đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, bồi dưỡng năng lực kinh doanh cho con bé, đây cũng là suy tính cho tương lai tốt đẹp của Uyển Nhi, ba nói đúng không ạ? Uyển Nhi không thể cả đời dựa dẫm vào ba được, ba phải dạy con bé cách sống độc lập!”

Lão Trần nghe vậy thì trầm mặc, những lời của Khâu Anh rất có lý, ông cụ đương nhiên hiểu rõ điều này, khi trước ông cụ cũng từng nghĩ tới vấn đề này rồi.

Lão Trần không cho Trần Uyển Nhi làm ăn quá lớn ở Kim Châu, chính vì lo sợ ngày ông cụ rời xa thế giới này, Trần Uyển Nhi không thể đảm đương nổi chuyện kinh doanh.

Trần Uyển Nhi chính là hòn ngọc quý mà Lão Trần nâng niu yêu chiều.

Nhưng yêu thương không phải là chiếm hữu, mà là tác thành. Yêu thương Uyển Nhi thì phải cho con bé cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải buộc chặt Uyển Nhi bên cạnh mình.

Hồi lâu sau, Lão Trần ngẩng đầu: “Uyển Nhi, nếu Khâu Anh muốn bồi dưỡng cho con thì đi theo Khâu Anh đi, dù sao đây cũng là mẹ của con, không thể nào hại con được.”

“Ông nội, con… con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi cuống quýt kéo tay Lão Trần, cảm giác chua xót dâng trào, hai mắt đỏ hoe.

Ba của Trần Uyển Nhi mất sớm, chỉ có ông nội chăm sóc cô nàng từ tấm bé, hai ông cháu nương tựa vào nhau, sao Trần Uyển Nhi đành lòng rời đi cho được?

Có thể nói, Trần Uyển Nhi chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử.

Lão Trần thành khẩn nói: “Uyển Nhi, cháu không phải trẻ con nữa rồi, dù sao đất Kim Châu quá nhỏ bé, cháu phải học cách chao lượn trên bầu trời rộng lớn hơn, nghe lời ông nội đi cháu, nếu có được cơ hội tốt như vậy thì đi đi.”

Lão Trần hiểu rõ, một khi ông cụ ra đi, tất phải giao Trần Uyển Nhi cho người khác.

Giao cho mẹ ruột của Trần Uyển Nhi, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

“Uyển Nhi, ông nội con đã nói vậy rồi, nghe lời mẹ đi, theo mẹ tới Thân Giang, mẹ nhất định sẽ giúp con đạt được thành tựu lớn!” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi trầm mặc, trước nay cô nàng luôn nghe lời ông nội, nhưng cô nàng không nỡ rời xa ông nội mình.

“Được, cứ quyết định vậy nha, bao năm qua mẹ không thể ở bên chăm sóc con, mẹ sẽ bù đắp cho con.” Khâu Anh cười ôm Trần Uyển Nhi.

Tuy Trần Uyển Nhi hơi bài xích hành động thân mật của Khâu Anh, nhưng cuối cùng vẫn để bà ta ôm mình.

Tuy trong lòng Trần Uyển Nhi bất mãn về Khâu Anh, thậm chí có chút ai oán, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô nàng.

Thực ra, Trần Uyển Nhi cũng khao khát tình yêu của mẹ.

“Uyển Nhi, con không còn nhỏ nữa rồi, đã có bạn trai chưa?” Khâu Anh hỏi.

“Chưa ạ.” Trần Uyển Nhi khẽ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK