Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510

Nụ cười của Lâm Mộc biến mất, lạnh giọng cảnh cáo: “Hy vọng sau này các người sẽ bỏ đi cái thói dựa vào nguồn gốc xuất thân mà tự cho mình là mẹ thiên hạ, những người đến từ các địa phương nhỏ chưa chắc đã thua kém các người đâu.”

Lúc này, cha con Lâm Hạ đi tới.

“Lâm tiên sinh, thực lực của cậu thật sự khiến tôi rất kinh ngạc! Chẳng trách mấy hôm trước khi tôi nhắc đến trận đấu này, cậu có vẻ rất tự tin, thoải mái thì ra là do năng lực của cậu thâm sâu đến vậy, bỏ xa Quán chủ Tiên Hạc võ quán.” – Lâm Hạ cười nói.

“Lâm tổng quá khen.” – Lâm Mộc mỉm cười đáp lại.

“Lâm tiên sinh, tôi giới thiệu một chút, vị này là quản lý của Tứ Hải võ quán, Trịnh Du.”

Lâm Hạ chỉ tay về phía cô gái đang mặc đồ xanh đứng bên cạnh ông ta.

“Lâm tiên sinh, chào anh.” – Cô gái mặc đồ xanh tên Trịnh Dụ đưa tay ra.

“Chào cô.” – Lâm Mộc bắt tay với cô ta.

“Lâm tiên sinh thực lực cao cường, có thể lấy Linh Ý Cảnh trung kỳ chiến thắng được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, thật sự khiến Trịnh Du bội phục.”

Trịnh Du nói tiếp: “Tôi nghe Lâm tổng nói, Lâm tiên sinh không có quan hệ với bất kỳ võ quán nào ở Thân Giang, hôm nay Lâm tiên sinh thắng trận đấu này chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang lớn, khiến giới võ đạo Thân Giang ai ai cũng biết đến anh.”

“Nếu bây giờ anh xây dựng một võ quán cho riêng mình, lấy thực lực của anh nhất định có thể sáng lập nên võ quán mạnh nhất Thân Giang.”

Lâm Mộc cười, lắc đầu nói: “Tôi không có ý định thành lập võ quán.”

“Nếu Lâm tiên sinh đã không muốn thành lập võ quán, vậy anh có thể cân nhắc đến việc gia nhập Tứ Hải võ quán của chúng tôi. Tứ Hải võ quán sẵn sàng cho anh vị trí Quán chủ.” – Trịnh Du đưa ra lời mời.

“Thật xin lỗi, tôi cũng không có ý định gia nhập vào võ quán nào đó.” – Lâm Mộc cự tuyệt không chút do dự.

Sau đó, Lâm Mộc nhìn cha con Lâm gia: “Lâm tổng, Lâm Hạo Quân, trận đấu hôm nay đã kết thúc, tôi xin phép đi về trước.”

“Được!” – Lâm Hạ cười đáp.

“Trần Uyển Nhi, chúng ta đi thôi.” – Lâm Mộc dứt lời liền dắt tay Trần Uyển Nhi rời đi.

Còn cô gái tên Trịnh Du kia vẫn còn đứng ngây người một chỗ, cô ta không ngờ Lâm Mộc lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trịnh Du có cảm giác mình đang bị Lâm Mộc xem thường.

Hai người đi ra phía sau đạo quán.

“Lâm Mộc, anh thật sự muốn Tiên Hạc võ quán phải nôn ra năm mươi tỷ sao?” – Trần Uyển Nhi hỏi.

Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.

“Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.

Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK