Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244

Hơn nữa Lâm Mộc cũng thích giúp đỡ mấy đứa trẻ nhà nghèo, chẳng hạn như A Bính, anh ta là một chàng trai nhà quê nghèo, Lâm Mộc đã giúp anh ta rất nhiều khi anh còn là phú nhị đại, chỉ có như vậy Lâm Mộc mới thấy được bản thân mình khi còn nhỏ.

Sau bao nhiêu năm, Lâm Mộc cũng không còn nhớ được nhiều chuyện thời thơ ấu của mình nữa, nhưng cái tên Thẩm Tịch Dương đã ẩn sâu trong trái tim Lâm Mộc, có những người những việc Lâm Mộc đều không thể quên.

Thẩm Tịch Dương nhìn dòng sông phía trước rồi nhớ lại: “Ừm, chị còn nhớ khi còn bé, có một lần em bị con chó hoang trong thôn có biệt danh là Tiểu Bá Vương cắn, quần áo rách nát không dám về nhà, chị đã đến bên cạnh em, chúng ta ngồi bên cạnh con mương nhỏ giúp em vá lại quần áo, sau đó em mới dám về nhà. ”

“Chị vẫn còn nhớ sao?” Lâm Mộc nhìn cô.

Lâm Mộc nhớ hôm đó là một ngày giữa mùa hè, mặt trời như thiêu đốt mặt đất, hai người ngồi dưới gốc cây lớn bên sông không ngừng hò hét.

Tuy rằng những ngày đó khó khăn, nhưng bây giờ Lâm Mộc nghĩ lại cũng thấy lúc đó vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.

“Đương nhiên là chị nhớ, lúc đó em cũng từng nói nếu sau này giàu có sẽ mua nhiều quần áo, không bao giờ muốn mặc quần áo đã vá lại nhiều lần. Ngươi cũng từng nói em cũng sẽ mua cho chị rất nhiều quần áo. ” Thẩm Tịch Dương nhớ lại quá khứ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.

“Đúng rồi, em nhớ ngày em bị ba đưa đi, chị tới gặp em rồi em còn nói chị hãy chờ em lái xe về thôn đón chị đúng không?” Lâm Mộc mỉm cười nhìn Thẩm Tịch Dương.

Khi đó Lâm Mộc còn rất nhỏ, ở trong mắt Lâm Mộc, một chiếc xe hơi đã được coi là dấu hiệu thành công.

“Đương nhiên là chị nhớ, ngay khi em rời đi thì đã không có tin tức gì nữa.” Thẩm Tịch Dương nói xong, lại nhìn dòng sông phía trước.

“Chị Dương Dương, lúc đó em không có điện thoại di động, em bị đưa đến Giang Nam, cách nhau hai tỉnh nên cũng không liên lạc được với chị.” Lâm Mộc than thở.

Lâm Mộc nói tiếp: “Chị Dương Dương, tám năm trước em cũng đã về quê một lần, đặc biệt về để tìm chị, nhưng cả nhà chị đều đã chuyển đi, em cũng không biết nhà chị chuyển đến đâu nữa.”

Ngay khi Lâm Mộc nói xong, điện thoại di động của Thẩm Tịch Dương đột nhiên vang lên kéo hai người trở về thực tại.

“Giám đốc.” Thẩm Tịch Dương trả lời điện thoại.

“Thẩm Tịch Dương, cô đi đâu vậy? Bên A vẫn còn đợi ở trong phòng bao để ký hợp đồng đấy, vậy mà cô lại biến mất không thấy bóng dáng đâu vậy? Nên mọi người mới gọi tôi đến đây đấy!” Một giọng nói tức giận vang lên trong điện thoại.

“Giám đốc, tôi… tôi…” Thẩm Tịch Dương không biết nên giải thích như thế nào.

“Chị Dương Dương, để em.”

Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tịch Dương.

“Thẩm Tịch Dương cô ấy đã uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy đi rồi.” Lâm Mộc nói xong cúp điện thoại cho Thẩm Tịch Dương sau đó tắt máy luôn.

“Chị Dương Dương, hiện tại chị đang làm công việc gì vậy, chuyện này là như thế nào vậy?” Lâm Mộc nói xong đưa điện thoại lại cho Thẩm Tịch Dương.

“Hiện chị đang làm việc trong một công ty quảng cáo. Bên A là một tập đoàn rất lớn mạnh ở Giang Nam, tên là tập đoàn Hoành Kiến. Công ty bọn chị muốn tiếp quản mảng quảng cáo của Hoành Kiến Group, nhưng giám đốc của tập đoàn Hoành Kiến lại cứ kéo dài thời gian.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK