Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261

Lâm Mộc biết hiện tại anh không có đường thoát, chỉ có thể chiến đấu!

Mười ngón tay của Lâm Mộc lại điên cuồng búng ra, bắn ra những vệt sáng chói mắt, giống như một quả tên lửa vô địch, nện vào Cực Băng Chưởng đang lao tới.

Đinh Đinh Đinh!

Từng vệt sáng chói mắt đánh lên Cực Băng Chưởng, rồi nhanh chóng bị nổ tung.

Chỉ nhìn thấy bông tuyết đang không ngừng hủy diệt những tia sáng chói mắt bay đến, mang theo khí thế nghiền ép tất cả và tiến nhanh về phía trước, trong nháy mắt sẽ đánh lên người Lâm Mộc.

Bùm!

Chỉ với một đòn, Lâm Mộc đã bị đánh bay về phía sau, dù đã đứng vững trên mặt đất, anh vẫn bị đẩy lùi về phía sau bảy, tám mét.

Nền đất dưới chân bị Lâm Mộc tạo thành hai vệt dài, sâu khoảng ba mươi phân.

“Khụ!”

Lâm Mộc ổn định thân thể, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi loạng choạng, từ trong miệng ho ra một ngụm máu.

Sau khi đối phương sử dụng chiêu thức Cực Băng Chưởng, khoảng cách giữa hai người cũng bị nới rộng ra.

May mắn thay, những tia sáng ở đợt thứ hai mà Lâm Mộc bắn ra đã tiêu hao một phần đáng kể sức mạnh của đối phương, khi lòng bàn tay đó đánh xuống Lâm Mộc, sức mạnh đã bị giảm đi rất nhiều.

Lần này, Lâm Mộc cảm thấy áp lực chưa từng có.

“Đáng khen, với khoảng cách thấp hơn ta một cảnh giới, vậy mà không bị thương nặng khi nhận một đòn Cực Băng Chưởng này.” Trưởng lão của Tuyết Sơn phái tán thưởng.

Lập tức, ông ta đổi giọng, tự tin cười: “Đáng tiếc, cậu còn có thể nhận thêm bao nhiêu cú đánh nữa? Thành thật giải thích vấn đề ta vừa hỏi. Trước khi chết, có lẽ cậu có thể bớt đau khổ một chút.”

Ánh mắt Lâm Mộc nghiêm nghị, anh cũng hiểu rằng nếu đối phương ra tay thêm vài lần nữa, anh thực sự không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, việc miễn cưỡng sử dụng Lưu Quang Quyết cấp hai ở giai đoạn đầu của cảnh giới Linh Ý Cảnh là một hành động tiêu hao nội lực rất lớn.

Nếu đối phương lại ra tay thêm mấy lần, Lâm Mộc khó có thể tiếp tục sử dụng Lưu Quang Quyết cấp hai.

Trong lòng Lâm Mộc đã nhận thức rõ ràng, nếu tiếp tục chiến đấu, anh nhất định sẽ thua!

“Ai sẽ chiến thắng được ai? Bây giờ còn quá sớm để đưa ra kết luận đúng không?” Lâm Mộc lau vết máu nơi khóe miệng, tự tin nói.

“Sớm quá sao? Haha, hiện tại không phải đã rõ ràng rồi sao?” Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái cười lớn.

“Nếu cậu không muốn giải thích, vậy ta sẽ đánh cho cậu phải quỳ xuống cầu xin thương xót!”

Cực Băng Chưởng!

Sau khi Trưởng lão thứ tư của Tuyết Sơn phái nói xong, lòng bàn tay của ông ta đồng thời vỗ xuống, bông hoa trắng như tuyết được ngưng tụ và đồng thời bắn về phía Lâm Mộc.

Bông hoa tuyết được phản chiếu trong đồng tử của Lâm Mộc và nhanh chóng phóng được phóng đại!

“Phải ra tay thôi!” Ánh mắt của Lâm Mộc lóe ra tia lạnh lùng.

Sống lưng của Lâm Mộc lập tức đỏ lên qua lớp quần áo, một cỗ năng lượng kinh người trào ra, lập tức lao thẳng về phía cánh tay phải của Lâm Mộc, cuối cùng thu vào trong lòng bàn tay của anh.

Lòng bàn tay của Lâm Mộc lập tức đỏ như máu, trông cực kỳ quái dị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK