Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120

..

Ninh Đô, nhà họ Tôn.

“Vâng vâng, ông nội, cháu biết rồi ạ.” Tôn Thượng Minh đứng trong phòng khách, liên tiếp đáp vâng dạ với người trong điện thoại.

Cúp điện thoại, anh ta sa sầm mặt.

“Đi, gọi tên khốn Tôn Trình tới cho tôi!” Mặt anh ta nhuốm vẻ tức giận.

“”Đại thiếu gia, tôi đi ngay đây! Quản gia thấy Tôn Thượng Minh nổi giận đùng đùng, nào dám chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Chẳng mấy chốc, quản gia dẫn Tôn Trình vào phòng.

“Anh, em mới ngủ dậy, anh gọi em tới gấp vậy là vì chuyện gì thế?” Tôn Trình mặc đồ ngủ, hai mắt còn mơ màng ngái ngủ.

“Đồ khốn kiếp này, lời anh nói hôm qua cậu không nghe lọt tai sao?” Tôn Thượng Minh chỉ tay vào Tôn Trình trách mắng.

“Anh…rốt cuộc…rốt cuộc có chuyện gì thế?” Tôn Trình bị hù cho đứng tim.

“Chuyện gì cậu còn không rõ sao? Ông nội đang dưỡng lão bên Châu u còn phải cất công gọi điện về chất vấn anh vì mấy chuyện rách nát của cậu đấy!” Tôn Thượng Minh cả giận nói.

“Ông nội? Vì Trần Uyển Nhi sao?” Tôn Trình kinh hãi, vừa nghe tới cuộc gọi của ông nội, anh ta bị hù cho giật thót.

“Cậu hiểu chuyện là được, từ hôm nay trở đi, cậu còn dây dưa đến cô gái Trần Uyển Nhi kia, đừng trách người anh trai này thi hành gia pháp!” Giọng điệu của Tôn Trình lạnh như băng.

“Anh ơi, ông cụ Trần nghỉ hưu tới 10 năm rồi, nhà họ Tôn của có thế lực hùng hậu, lẽ nào lại sợ nhà họ Trần?” Tôn Trình hỏi.

“Đương nhiên Lão Trần đấu không lại nhà họ Tôn, nhưng nếu ông cụ nổi điên thật thì cũng có thể gây nên phiền phức nhất định cho chúng ta. Nếu có đủ lợi ích thì đấu với ông cụ Trần một trận cũng được, nhưng để nhà họ Tôn gặp phải phiền phức chỉ vì phục vụ chuyện chơi đùa phụ nữ của cậu, cậu thấy có đáng không?” Tôn Thượng Minh lạnh giọng nói.

“Em hiểu rồi, nhưng mà anh Cả, hôm qua em không hề nói dối, tên nhóc Lâm Mộc kia chưa chết thật mà! Nếu anh Cả không tin thì sai người tới Kim Châu điều tra rồi xác nhận!” Tôn Trình nghiêm túc nói.

“Cậu câm miệng cho anh, chuyện này có gì để bàn bạc, chỉ là một con kiến hôi mà thôi, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian và tinh lực, anh không rảnh rỗi như cậu, đi ra ngoài!” Tôn Thượng Minh chỉ tay ra cửa.

Trong mắt Tôn Thượng Minh, giết Lâm Mộc đơn giản chỉ để Chu Khôn được hả giận.

Chu Khôn cũng chỉ là một con chó làm việc cho anh ta, có chút giá trị lợi dụng mà thôi, cho dù Lâm Mộc không chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta.

Hơn nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành, Lâm Mộc đã chết, không thể nhầm lẫn được.

Tôn Trình thấy anh Cả tức giận, chỉ đành hậm hực rời đi.

“Nhớ kỹ, đừng chọc vào Trần Uyển Nhi nữa, bằng không anh cho cậu biết hậu quả.”

Sau lưng truyền tới lời cảnh cáo của Tôn Thượng Minh.

..

Ở một nơi khác,

Xe của Trần Uyển Nhi chạy trên tỉnh lộ 3 giờ đồng hồ rồi đi vào một trấn nhỏ của Giang Nam.

Trước cổng khách sạn trong thị trấn có 4 người đang đứng, 2 nam 2 nữ.

“Uyển Nhi!”

Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc vừa xuống xe thì hai cô gái trẻ cười chào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK