Mục lục
Lâm Thiếu Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127

Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lâm Mộc muốn hóng hớt xem anh đã sợ hãi đến mức độ nào nhưng trái ngược với suy đoán của họ, gương mặt Lâm Mộc đầy sự bình tĩnh.

“Lương Tiểu Binh, lên nào! Chúng ta nhanh chóng đập mấy con súc sinh này một trận đi! Tuyệt đối không để bọn dã thú tổn thương bạn gái chúng ta.”

Tống Cát vừa nói vừa rút chiếc búa trong balo ra rồi nháy mắt với Lương Tiểu Binh.

“Được!”

Lương Tiểu Binh cũng nhanh chóng đứng dậy, rút ra một chiếc búa, thể hiện mình cũng không phải dạng vừa đâu.

“Bọn súc sinh này sợ lửa, các anh tốt nhất vẫn là đợi ở chỗ này đi, bọn chúng sẽ không dám đến gần đâu.” –

Lâm Mộc nói.

Tống Cát và Lương Tiểu Binh sau khi nghe xong liền bật cười.

“Lâm Mộc, anh cứ nói thẳng là anh đang sợ hãi đi, sao phải vòng vo như vậy để làm gì?” – Lương Tiểu Binh

giễu cợt nói.

Tống Cát cũng lập tức lên tiếng: “Trần Uyển Nhi, vào thời khắc nguy hiểm nhất mới có thể thấy rõ bản chất của một người, em nhìn anh ta xem đã bị dọa sợ thành bộ dạng gì? Ngay cả can đảm đuổi bọn dã thú đi để bảo vệ em, anh ta cũng không có.”

Lâm Mộc lạnh lùng cười: “Hai tên ngu xuẩn, các anh muốn tìm chết thì tôi cũng không ngăn cản làm gì.”

Tống Cát nhất thời điên lên: “Thằng kia, anh mới nói ai ngu, anh ngay cả dũng khí xông lên cũng đết có còn dám cười nhạo bọn tôi?”

Thôi Tuyết Đình yếu ớt nói: “Cục cưng, các anh…Hay các anh đừng xông lên nữa, dã thú quả thật sở lửa, điều này là có căn cứ mà.”

“Yên tâm đi em yêu, bọn anh nhất định sẽ đuổi dã thú đi! Nhìn bọn anh thể hiện này!”

Tống Cát vừa dứt lời, liền xách búa lên, đầy máu chiến mà xông về phía ba con dã thú. Lương Tiểu Binh cũng xách búa lên, nhanh chóng đuổi theo.

Đây chính là cơ hội ngàn năm để bọn họ thể hiện được sự dũng cảm, nam tính của mình!

Ba con báo tuyết cách đống lửa khoảng chừng năm mươi thước, ở trong bóng tối có thể nhìn thấy rõ cặp mắt sáng có màu xanh lục của bọn chúng.

Lương Tiểu Binh vừa đi đến liền hạ giọng nịnh nọt: “Anh Cát, anh tìm diễn viên thật chuyên nghiệp, ngay cả hiệu

ứng ánh sáng của đôi mắt cũng làm như thật vậy.”

“Đúng rồi anh Cát, không phải anh nói chỉ tìm hai diễn viên thôi sao? Tại sao phía trước lại có ba cặp mắt vậy?” – Lương Tiểu Binh nghi ngờ hỏi.

“Anh quả thật chỉ tìm hai người thôi, chẳng lẽ bọn họ khuyến mãi thêm một người nữa?” – Tống Cát cũng có chút bực vì kế hoạch đột ngột bị thay đổi không theo ý mình.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến lên cho nên bây giờ cả hai chỉ đang cách báo tuyết khoảng hơn hai mươi thước.

“Gừ!”

Ba con báo tuyết thấy Tống Cát tiến đến gần chúng, chúng liền từng bước một đi ra rồi nghiêng người về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK